TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



“Cầm tay chưa?”
“Rồi ạ.

Ánh mắt Hoắc Tùng Quân hơi lộ ra đắc ý, không chỉ được cầm tay cô, mà Lạc Hiểu Nhã giúp suởi ấm tay của anh, đau lòng cho anh nữa.

Anh tự động bỏ qua lời Lạc Hiểu Nhã mắng anh ngốc nghếch, trong lòng anh tràn đầy ấm áp.

Ông cụ nhìn cháu trai nhà mình vui vẻ mà ông cũng quên đi tức giận, thấy trong mắt anh tràn đầy nét vui vẻ, nhìn anh rồi tạt cho một gáo nước lạnh: “Hôn môi rồi sao?”
Sắc mặt Hoắc Tùng Quân trong nháy mắt tối lại, theo giai đoạn trả phí, Lạc Hiểu Nhã vẫn chưa đồng ý.

Ông cụ nhìn biểu hiện này của anh, trong lòng liền sáng tỏ: “Đúng là không có tiền đồ.


Năm đó ông theo đuổi bà nội cháu, ngày thứ nhất đã cầm tay, chạng vạng tối liền được hôn, ngày thứ hai liền đính hôn.

Cháu nhìn lại cháu một chút đi, dáng dấp so với ông thời trẻ cũng có chút anh tuấn, vậy mà ngay cả việc theo đuổi bạn gái cũng không làm được.”
Hoắc Tùng Quân nghe ông cụ nói, gương mặt đẹp trai liền căng thẳng, anh đưa ông cụ vào nhà.

Đây là lần đầu tiên ông cụ bước vào cái nhà này, trước đó Hoắc Tùng Quân mang Lạc Hiểu Nhã từ nhà sang ở nơi khác, ông cụ trên núi dưỡng bệnh, vẫn luôn không xuống.

Nhà vẫn được bố trí theo phong cách của Lạc Hiểu Nhã trước khi cô rời đi.

Ông cụ nhìn một vòng, hài lòng gật đầu một cái: “Cách trang trí này thật ấm áp, không giống như nhà họ Hoắc, kiểu cách lạnh như băng.

Tùng Quân, đây là cháu để cho người khác trang trí hả?”
“Không phải là Hiểu Nhã đã trang trí trước đó” Hoắc Tùng Quân rót cho ông cụ ly nước.

Ông cụ nhìn anh làm mọi việc thuần thục, trên mặt ông thoáng qua một tia đau lòng.

Hoắc Tùng Quân ở nhà lúc nào đã làm qua loại chuyện này, từ nhỏ đến lớn, sống cuộc sống tẻ nhạt, sau khi cưới Lạc Hiểu Nhã, trên người mới chậm rãi có hỉ nộ ái ố, có bình yên có giận hơn.

“Hiểu Nhã là đứa trẻ tốt.”
“Vâng, cháu biết” Hoắc Tùng Quân không khách khí chút nào tiếp nhận lời khen ngợi của ông cụ.


Ông cụ liếc anh một cái, uống một hớp, mới bắt đầu nói chuyện quan trọng: “Ông nghe nói cháu chuẩn bị ra tay với nhà họ An?”
“Tin tức này lại truyền được vào tai ông à?” Hoắc Tùng Quân kéo khóe miệng.

Ông cụ gõ một cái trên đầu anh: “Cháu đừng trách ông nội xen vào việc của người khác.

Nhà họ An và nhà họ Hoắc của chúng ta đã hợp tác nhiều năm, chưa từng có xích mích gì.

Con gái nhà bọn họ thích cháu mà cháu không thích người ta, nhưng mà bây giờ hôn ước không phải đã được hủy bỏ rồi sao, tại sao cháu còn muốn ra tay với nhà họ An làm gì? Đây chính là hoàn toàn xé rách thể diện.”
Hoắc Tùng Quân lạnh lùng nhếch khóe miệng nói: “Ông nội, ông không biết, cháu và nhà họ An giải trừ hôn ước, có một điều kiện, bọn họ không thể ỷ thế hiếp người, không thể ra tay đối với Hiểu Nhã”
Ông cụ thần sắc như thường: “Bọn họ ra tay đối với Hiểu Nhã?”
“Vâng”
Hoắc Tùng Quân gật đầu một cái: “An Bích Hà để cho người giết Hiểu Nhã, nhưng người kia thất bại.

Nếu bọn họ đã không tuân theo hứa hẹn trước đó, vậy thì tại sao cháu phải tuân thủ cam kết.”

Vẻ mặt ông cụ có chút ngưng lại: “Hiểu Nhã bị thương không?”
“Không có.”
Hoắc Tùng Quân lắc đầu một cái: “Ông nội, ông yên tâm, cháu sẽ không làm gì quá đáng đối với nhà họ An, chẳng qua là cháu rút lại nhiều thứ tốt trước đây đã từng cho họ mà thôi”
Ông cụ còn muốn nói điều gì.

Hoắc Tùng Quân đột nhiên nói với ông: “Ông nội, nếu như bà nội bị người khác khi dễ như vậy, ông sẽ làm gì?”
“Ai dám khi dễ bà nội của cháu chứ, không phải là ông sẽ giết chết bọn họ..”
Ông cụ lòng đầy căm phẫn, nói đến đây đột nhiên sững sờ một chút, chỉ Hoắc Tùng Quân cười mắng một câu: “Cháu… cái tên nhóc lanh lợi này, đầu óc đùa bỡn cũng dám dùng trên người ông nội à”.

Hoắc Tùng Quân cười một tiếng: “Cháu chỉ là muốn nói cho ông nội tiết, tầm quan trọng của Hiểu Nhã đối với cháu, giống như là bà nội đối với ông nội vậy”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi