TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



An Bích Hà hít sâu một hơi, sắc mặt đỏ bừng: “Chẳng lẽ anh ngay cả ý kiến của em cũng không muốn hỏi sao?”
Đôi mắt cô ta đỏ hoe, bởi vì trang điểm rất giống với Lạc Hiểu Nhã, khiến cho Hoắc Tùng Quân có cảm giác kỳ quái, không giống như thích mà là cảm thấy không được tự nhiên và chán.

ghét.

Anh bèn nhìn đi chỗ khác không muốn tiếp tục nhìn cô ta nữa.

Hành động này bị An Bích Hà hiểu là lương tâm cắn rứt, cô ta cảm thấy khá hơn một chút, nước mắt lăn dài trong hốc mắt, mí mắt đỏ bừng, thân hình gầy gò vô cùng đáng thương.

“Hoắc Tùng Quân, người đính hôn với anh là em chứ không phải nhà họ An, rõ ràng em chỉ là một người, chẳng lẽ anh không muốn tôn trọng ý kiến của em dù chỉ là một chút? Cho dù anh có muốn giải trừ hôn ước, hẳn là nên nói với em một tiếng chứ không phải với bố em.


Hoắc Tùng Quân, ở trong lòng anh, có phải em một chút cảm giác tồn tại cũng không có phải không? Chẳng lẽ ngay cả tư cách cùng anh nói chuyện em cũng không có?”.

Thanh âm của cô ta mang theo vài phần đáng thương, nếu có người xem thì chắc chắn đã bị cô ta chinh phục từ lâu rồi.

Nhưng người ngồi đối diện với cô ta lại là Hoắc Tùng Quân, Hoắc Tùng Quân đối với An Bích Hà rất lạnh lùng, từ lâu anh đã sớm nhìn thấu tính cách của cô ta, cũng sẽ không bị bộ dạng đáng thương lúc này của cô ta mê hoặc.

“An Bích Hà, trong lòng cô thật sự đã biết đáp án, vì sao còn bắt tôi phải nói lại lần nữa?”
Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân lạnh lùng nhìn cô ta: “Lúc trước trong bữa tiệc, tôi đã nói rõ ràng với cô chuyện giải trừ hôn ước, nhưng thái độ của cô đã nói cho tôi biết rằng cô sẽ không bao giờ đồng ý.

Vì phía bên cô không thể thực hiện được, tôi chỉ có thể tìm đến người làm chủ”
“Đối với tôi mà nói, miễn là đạt được mục tiêu, còn quá trình như thế nào cũng không quan trọng.”
Cho dù cô ta ăn mặc như thế này, Hoắc Tùng Quân đối với cô ta cũng chỉ có chán ghét như trước.

Cô ta nhẫn nhịn chịu đựng, nở một nụ cười cứng ngắc, sau đó chỉ chỉ về một bên ghế số pha: “Ngồi xuống đi, những chuyện anh muốn biết, em đều sẽ nói cho anh biết”
Hoắc Tùng Quân ngồi xuống sô pha, mùi hương ngọt ngào càng nồng nặc không khỏi khiến dạ dày anh khó chịu.

Anh chịu đựng cơn buồn nôn dữ dội, trực tiếp lên tiếng: “Nói đi, rốt cuộc mẹ của Lạc Hiểu Nhã chết như thế nào?”
Động tác của An Bích Hà thoáng dừng lại: “Về chuyện hôn ước của chúng ta, chẳng lẽ anh không muốn nói với em sao?”

“Còn có chuyện gì để nói?”
Hoắc Tùng Quân lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Chuyện hôn ước của chúng ta bắt đầu cũng là do cô đe dọa, ngay từ đầu nó đã không nên tồn tại.

Bây giờ chuyện hôn ước đã chấm dứt, gia đình hai bên cũng đã lên tiếng thanh minh, nhà họ Hoắc cũng đã thu xếp ổn thỏa cho nhà họ An, vậy thì còn chuyện gì để nói.“
An Bích Hà hít sâu một hơi, sắc mặt đỏ bừng: “Chẳng lẽ anh ngay cả ý kiến của em cũng không muốn hỏi sao?”
Đôi mắt cô ta đỏ hoe, bởi vì trang điểm rất giống với Lạc Hiểu Nhã, khiến cho Hoắc Tùng Quân có cảm giác kỳ quái, không giống như thích mà là cảm thấy không được tự nhiên và chán.

ghét.

Anh bèn nhìn đi chỗ khác không muốn tiếp tục nhìn cô ta nữa.

Hành động này bị An Bích Hà hiểu là lương tâm cắn rứt, cô ta cảm thấy khá hơn một chút, nước mắt lăn dài trong hốc mắt, mí mắt đỏ bừng, thân hình gầy gò vô cùng đáng thương.


“Hoắc Tùng Quân, người đính hôn với anh là em chứ không phải nhà họ An, rõ ràng em chỉ là một người, chẳng lẽ anh không muốn tôn trọng ý kiến của em dù chỉ là một chút? Cho dù anh có muốn giải trừ hôn ước, hẳn là nên nói với em một tiếng chứ không phải với bố em.

Hoắc Tùng Quân, ở trong lòng anh, có phải em một chút cảm giác tồn tại cũng không có phải không? Chẳng lẽ ngay cả tư cách cùng anh nói chuyện em cũng không có?”.

Thanh âm của cô ta mang theo vài phần đáng thương, nếu có người xem thì chắc chắn đã bị cô ta chinh phục từ lâu rồi.

Nhưng người ngồi đối diện với cô ta lại là Hoắc Tùng Quân, Hoắc Tùng Quân đối với An Bích Hà rất lạnh lùng, từ lâu anh đã sớm nhìn thấu tính cách của cô ta, cũng sẽ không bị bộ dạng đáng thương lúc này của cô ta mê hoặc.

“An Bích Hà, trong lòng cô thật sự đã biết đáp án, vì sao còn bắt tôi phải nói lại lần nữa?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi