TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân lạnh lùng nhìn cô ta: “Lúc trước trong bữa tiệc, tôi đã nói rõ ràng với cô chuyện giải trừ hôn ước, nhưng thái độ của cô đã nói cho tôi biết rằng cô sẽ không bao giờ đồng ý.

Vì phía bên cô không thể thực hiện được, tôi chỉ có thể tìm đến người làm chủ”
“Đối với tôi mà nói, miễn là đạt được mục tiêu, còn quá trình như thế nào cũng không quan trọng.”
An Bích Hà sửng sốt trong chốc lát, ủy khuất mím môi: “Anh coi chuyện đính hôn của chúng ta trở thành chuyện làm ăn à?”
Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân không thể giải thích được: “Lời này của cô đúng là kỳ lạ.

Hôn nhân không có tình yêu thì cũng chỉ là chuyện làm ăn thôi.

Dù là nhà họ Hoắc hay nhà họ An thì đều cho rằng như vậy.

Trong lòng cô cũng có mục đích riêng, cố tình dùng loại ngữ khí này nói ra, có phải có chút nực cười quá không?”

An Bích Hà cứng họng không trả lời được.

Đúng vậy, cô ta vẫn luôn biết rằng Hoắc Tùng Quân không có tình cảm gì với mình, là cô ta ép Hoắc Tùng Quân ly hôn, hơn nữa còn dùng mạng sống của chính mình uy hiếp Hoắc Tùng Quân, để anh đồng ý kết hôn với mình.

Trong lòng cô ta cũng rất rõ ràng, mẹ Hoắc chính là nhìn trúng gia thế của nhà họ An, mà nhà họ An cũng coi trọng thực sự của nhà họ Hoắc.

Ngoài cái này ra thì không có gì khác.

Nhưng An Bích Hà không tin, cô ta từ nhỏ đến lớn một lòng đều đặt trên người Hoắc Tùng Quân, khó khăn lắm mới có thể đính hôn với người mình yêu lại cứ như vậy bị đối phương coi như không có chuyện gì mà giải trừ hôn ước, làm sao cô ta có thể bằng lòng.

“Hoắc Tùng Quân, em yêu anh như vậy, tại sao anh lại không thể thích em một chút?” An Bích Hà sát đến gần anh, vẻ mặt bắt chước Lạc Hiểu Nhã rất đáng thương.

Tuy cô ta vô cùng ghét gương mặt của Lạc Hiểu Nhã, nhưng không thể không thừa nhận khuôn mặt này có bao nhiêu ưu việt, ngay cả khóc cũng khiến cho người ta càng thêm thương cảm.

Đặc biệt là Hoắc Tùng Quân thích Lạc Hiểu Nhã như vậy, cô ta lại càng muốn đánh liều một phen.

Cô ta cúi đầu khóc nức nở, bàn tay trắng mịn vén tóc ra sau tại, động tác này có bao nhiêu phong tình, cố ý kéo dài đường eyeliner, mí mắt khẽ nhếch lên, ánh mắt trong veo như tơ.

Hoắc Tùng Quân trong lòng rất chán ghét, nhưng không biết tại sao, thân nhiệt hơi tăng lên một chút, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.

Không thích hợp, tình huống lúc này vô cùng không thích hợp.


Hoắc Tùng Quân đầu óc rối loạn, ong ong khó chịu, cả người thậm chí có chút choáng váng.

Vừa nghĩ tới đây, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nữ rất nũng nịu.

“Hoắc Tùng Quân, em yêu anh như vậy, chẳng lẽ anh không muốn em sao?”
Giọng nói này vang lên bên tại Hoắc Tùng Quân, giống như một con rắn độc lạnh lẽo trườn.

qua cổ anh.

Trong chốc lát, Hoắc Tùng Quân có chút tỉnh táo, vừa quay đầu lại, khuôn mặt phóng to của Lạc Hiểu Nhã hiện ra trước mặt, ngọt ngào trên người cô ập đến.

Mắt anh hơi mờ: “Hiểu Nhã?”.

Giọng nói của Hoắc Tùng Quân nhẹ nhàng, mang theo vài phần nghi hoặc, nhưng vẫn có thể nghe ra được trong đó có bao nhiêu nuông chiều.


An Bích Hà trong lòng oán hận, trong mắt hiện lên hung ác, nhưng thấy bộ dáng của anh có chút động tỉnh, chỉ có thể kìm nén lửa giận trong lòng, vẻ mặt thẹn thùng, cất giọng ngọt ngào: “Tùng Quân, là em”
Hoắc Tùng Quân yêu Lạc Hiểu Nhã đến mức phản ứng cơ thể ngày càng thêm mãnh liệt, anh vô thức đưa tay ra muốn chạm vào mặt Lạc Hiểu Nhã, nhưng vì An Bích Hà ở quá gần nên dấu vết trang điểm đã lộ ra vài phần.

Bàn tay anh duỗi ra lập tức đổi hướng, dứt khoát đè lên vai An Bích Hà đẩy cô ta ra.

An Bích Hà vốn tưởng rằng Hoắc Tùng Quân sắp cắn câu, trong lòng rất vui mừng, nhưng lại bị anh đột ngột đẩy ra, thắt lưng trực tiếp đập vào cạnh bàn.

Ly và chai rượu trên bàn rơi xuống đất, thủy tinh vỡ vụn, rượu tràn ra sàn nhà.

An Bích Hà cảm thấy sau lưng truyền đến một trận đau âm ỉ, khiến gương mặt cô ta càng trở nên vặn vẹo, nhe răng trợn mắt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi