TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Còn thật sự giống Lạc Hiểu Nhã nói, cô ta không phải đi bàn chuyện làm ăn, mà là đi dẫn mổi mới đúng.

Không ngờ đến đây còn chưa xong, Tổng giám đốc Lưu biết Lạc Hiểu Nhã và Trương Tĩnh Như xảy ra xung đột, lại nói nhiều hơn rất nhiều thứ.

“Người tên Trương Tĩnh Như lúc trước đã làm mấy lần loại chuyện như này rồi, các cô gái được giới thiệu lúc trước đều không phải là ở công ty các người, đều là các cô gái bị cô ta lừa đến.

Tính cách những cô gái đó đều nhát gan không có chủ kiến, sau khi xong chuyện bị Trương Tĩnh Như chụp mấy bức hình, để uy hiếp, những cô gái đó đều không dám nói với người khác, cũng không dám báo cảnh sát”
Tổi qua là lần đầu tiên đưa người của công ty qua, không ngờ lại trực tiếp đá vào tấm thép này.

.

ngôn tình ngược

Vốn dĩ Trương Tĩnh Như cũng nghĩ như trước, đợi sau khi Tổng giám đốc Lưu ngủ với Lạc Hiểu Nhã rồi, thì sẽ để Tổng giám đốc Lưu chụp cho cô ta mấy bức hình, uy hiếp Lạc Hiểu Nhã.

Trần Thanh Minh nghe thấy chuyện này, sắc mặt xanh ngắt, loại chuyện bẩn thỉu này vậy mà lại xảy ra ở công ty mình.

Trương Tĩnh Như này quá đáng lắm rồi, lúc trước che giấu rất chặt, đến cả đồng nghiệp làm cũng bộ phận cũng không biết.

Vừa nghĩ đến có một số đơn hàng của công ty cũng thành công như vậy, Trần Thanh Minh giống như ăn phải ruồi vậy, cảm thấy vô cùng ghê tởm.

“Tu Vày.

“Không, không phải như vậy.”
Trương Tĩnh Như gấp gáp, muốn giải thích mấy câu, kết quả cô ta vừa ngẩng đầu, thì phát hiện mấy cô gái cũng bộ phận thị trường đều không hẹn mà cùng trốn ra phía sau.

Trong lòng mấy cô gái đó đều tràn đầy sợ hãi, bọn họ từng đi cùng Trương Tĩnh Như mấy lần, mỗi lần dường như đều bị lợi dụng.

Nếu như qua một đoạn thời gian nữa, e rằng Trương Tĩnh Như cũng sẽ dùng loại thủ đoạn này để đối phó bọn họ.

“Bọn họ đều là tự nguyện… Tôi… tôi không có ép bọn họ, thật đó”.

Trương Tĩnh Như liều mạng giải thích, nhưng bây giờ cô ta nói ai gì cũng không có ai tin nữa, gương mặt tràn đầy ghê tởm nhìn cô ta.

Đầu óc Trương Tĩnh Như trống rỗng, sao, sao lại như vậy?

Cô ta đã từng làm mấy lần chuyện như này rồi, đều không bị thất thủ, sao hôm nay lại rơi đến bước này chứ?
Cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Lạc Hiểu Nhã đứng ở đó, mặt vô biểu tình, nhìn cô ta giống như đang nhìn một thứ rác rưởi vậy.

Trương Tĩnh Như bị kích thích, sắc mặt hung dữ, nhào qua, muốn cào lên gương mặt Lạc Hiểu Nhã: “Lạc Hiểu Nhã, đều tại mày, đều tại mày, đều là mày hại tạo, tạo phải giết mày, tao phải giết mày”.

Cô ta chịu phải kích thích quá lớn, vô cùng điên cuồng.

Trần Thanh Minh vội vàng để người bắt cô ta lại, không để cô ta lại gần Lạc Hiểu Nhã.

Xung quanh có nhiều đồng nghiệp như vậy, nhìn dáng vẻ điên cuồng của Trương Tĩnh Như, bị ông chủ phân phó một cái, trực tiếp lao qua, ẩn cô ta xuống đất.

Trương Tĩnh Như không thể động đậy, bị đè trên mặt đất, đè rất chặt, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

Sắc mặt Trần Thanh Minh tràn đầy tức giận, bảo vệ Lạc Hiểu Nhã sau lưng mình, trực tiếp phân phó: “Báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát.

công ty chúng ta vậy mà lại có loại người này, không thể che giấu được.


cô ta vậy mà lại làm ra loại chuyện này, hại bao nhiêu cô gái như vậy, nhất định phải chịu sự trừng phạt của pháp luật”
Trương Tĩnh Như nghe thấy vậy, gương mặt hoảng loạn, không thể, cô ta không thể ngồi tù được.

Sắc mặt Trần Thanh Minh xanh đen, mặc dù tính tình của anh ta rất tốt, nhưng Trương Tĩnh Như biết anh ta thật ra rất công chính, trong mắt không thể chứa nổi một hạt cát, nói một không nói hai, ở đây không đi được.

Trương Tĩnh Như nhìn Lạc Hiểu Nhã, nảy ra sáng kiến.

Khuôn mặt cô ta tái nhợt, mắt đỏ bừng, khóc lóc thảm thiết, nghẹn ngào nói với Lạc Hiểu Nhã: “Hiểu Nhã, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi, là tôi ham mê tiền tài.

Gần đây tôi cần phải mua nhà, khoản trả góp còn thiếu một chút nữa, chỉ cần lấy được hoa hồng, tôi có thể tiến gần đến tiền trả góp rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi