TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Khóe miệng Lạc Hiểu Nhã nhếch lên.

Trần Thanh Minh đã báo cảnh sát rồi, một lúc sau cảnh sát đến, sau khi hiểu được tình hình, Trương Tĩnh Như bị còng tay đưa đi, trước khi đi, còn liếc nhìn về phía Lạc Hiểu Nhã.

Vốn dĩ Lạc Hiểu Nhã cho rằng cô ta nhìn mình, những ánh mắt của cô không hề đối mặt với cô ta, nên cô nhìn theo ánh mắt của cô ta, đúng lúc nhìn về phía Phương Ly đứng sau Trần Thanh Minh.

Trong lòng cô lộp bột một tiếng, dường như hiểu ra cái gì đó.

Bởi vì gây một trận, Trần Thanh Minh nhìn thời gian không còn sớm nữa, đến thời gian ăn.

trưa rồi, thì nói với các nhân viên xung quanh: “Hôm nay công ty chúng ta diệt trừ được một u nhọt lớn như vậy, mọi người đều có công lao, tối mời mọi người ăn cơm trưa, mọi người muốn ăn cái gì thì cứ gọi đi”
Nhân viên nhất thời vang lên một trận hoan hô, ai cũng đều rất vui.

Vốn dĩ có một số người bởi vì chuyện này mà vẫn còn có ý kiến với Lạc Hiểu Nhã, sau khi được Trần Thanh Minh khen ngợi như vậy, nhất thời chút ý kiến đó đều không còn nữa.


Các nhân vật lục đục đi ra ngoài, Lạc Hiểu Nhã và Trần Thanh Minh đi ở phía sau cùng.

Cô nhìn thái đột của Trần Thanh Minh đối với mình bảo vệ hơn bình thường nhiều, trong lòng đã đoán được rồi, cô nói với Trần Thanh Minh: “Anh tiếp xúc với Hoắc Tùng Quân rồi sao?”
Vốn dĩ Trần Thanh Minh vẫn còn do dự không biết có nên nói với cô không, nhìn thấy ánh mắt chắc chắn của Lạc Hiểu Nhã, gãi đầu, hoàn toàn không có dáng vẻ uy nghiêm khi ở trong công ty.

“Bị cô nhìn ra rồi.

Hôm qua Tổng giám đốc Hoắc gọi điện thoại hỏi tình hình của cô, tôi nói chuyện cô bị ốm ra.

Anh ấy đặc biệt dặn dò tôi, ở công ty phải chăm sóc cô cho tốt”
Trần Thanh Minh nói rồi nhìn sắc mặt Lạc Hiểu Nhã, giải thích: “Anh ấy bảo tối âm thầm bảo vệ cô, đừng quá lộ liễu.

Tổng giám đốc Hoắc đang quan tâm đến sự tôn nghiêm của cô”
“Tôi biết rồi” Lạc Hiểu Nhã cười, trong lòng mềm nhũn.

Hoắc Tùng Quân là người rất kiêu ngạo, có thể khiến anh bỏ đi sự tôn nghiêm của mình đến tìm Trần Thanh Minh chăm sóc mình, anh thật sự sợ cô chịu oan ức, người này, thật sự không thể khiến người ta ghét được.


Người đàn ông ưu tú như vậy vì một người con gái mà có thể làm được đến trình độ này, có thể từ chối được sao?
Dù sao bây giờ Lạc Hiểu Nhã thật sự rung động rồi.

Mặc dù Phương Ly đi ở phía trước, nhưng vẫn luôn chú ý đến phía sau, thấy Lạc Hiểu Nhã và Trần Thanh Minh không biết đang nói cái gì..

Trần Thanh Minh cười vô cùng dịu dàng, hoạt bát hơn bình thường mấy phần, tức giận đến nỗi móng tay cắm vào lòng bàn tay.

Khi ăn cơm, Phương Ly đều không chuyên tâm, không cẩn thận là đổ đồ uống, vội vàng vào phòng vệ sinh xử lý, trong miệng còn luôn lẩm bẩm “xui xẻo”.

Sau khi xử lý xong quần áo, cô ta đi từ phòng vệ sinh ra, đột nhiên có người chặn đường.

Phương Ly nhìn, người chặn đường cô ta vậy mà lại là Lạc Hiểu Nhã.

“Cô… cô làm cái gì?”
Bây giờ Lạc Hiểu Nhã hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng khi ở trong công ty, đôi mắt hoa đào của cô vô cùng hoàn hảo, đường mí mắt của cô dường như được vẽ bằng một đường mực dày mà thành vậy, đồng tử rất đen, trong suốt như pha lê.

Cô ta thậm chí còn nhìn thấy vẻ kinh ngạc của mình thậm chí còn có chút sợ hãi từ trong mắt Lạc Hiểu Nhã, tràn đầy lạnh lùng.

“Phương Ly, địa chỉ của tôi là cô nói cho Trương Tĩnh Như biết đúng không? Cô có tham gia vào chuyện tối qua không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi