TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



An Bích Hà cũng giật mình sững sờ: “Điều này sao có thể? Như thế nào đây lại là bản thiết kế của Lạc Hiếu Nhã được, cô ta hoàn toàn không có được khả năng này”.

Theo như những gì cô ta được biết, Lạc Hiếu Nhã tổ nghiệp khoa thiết kế của một trường danh tiếng, nhưng sau khi tốt nghiệp cô lại bị mù, đã ba bốn năm không tiếp xúc với những thứ này, như thế nào còn có thể tạo ra được những bản thiết kế xuất sắc như vậy.

“Điều này cũng không có khả năng làm giả được, nếu như làm giả ngộ nhỡ sau này bị điều tra thanh danh sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.”
Ngô Giai Như liền nói: “Chỉ là trận đấu này còn có thể có được bản thảo như vậy, xem ra Lạc Hiếu Nhã đúng là một đối thủ đáng gờm”
Nói xong, ánh mắt của cô ta tràn ngập ý chí chiến đấu, hơn nữa cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Tuy nhiên, lông mày của An Bích Hà lại không ngừng nhíu lại, trong lòng cô ta vô cùng rối rắm và lo lắng.

Nếu như Lạc Hiếu Nhã thật sự có được thiên phú, thì phải làm sao bây giờ?

Không được trận đấu lần này bản thân không thể thất bại, quán quân chỉ có thể là An Thị.

Cô ta phải cẩn thận nghĩ lại, toàn tâm toàn ý làm tốt công tác chuẩn bị.

An Bích Hà đảo mắt hạ quyết tâm.

Lạc Hiếu Nhã vừa từ bên trong đi ra cùng Trần Thanh Minh, đã nhìn thấy ba người An Bích Hà đứng chặn trước ở đó.

“Lạc Hiếu Nhã, không ngờ may mắn của cô lại tốt như vậy, thế nhưng lại có thể được thông qua”
Lạc Hiếu Nhã nghe thấy giọng nói kỳ lạ của cô ta không khỏi cười, đôi mắt màu đào quyến rũ lấp lánh: “Làm cho cô An phải thất vọng rồi, thật sự ngại quá.”
An Bích Hà cảm thấy không biết tại sao bản thân mình có thể dễ dàng bị Lạc Hiếu Nhã khơi mào lửa giận trong lòng, hơn nữa gần đây cô ta cũng cảm giác được tính tình của mình càng ngày càng nóng giận, thường xuyên mất khống chế.

“Cô cũng đừng vội đắc ý, lần này là do may mắn, không có nghĩa lần sau cũng được may mắn như vậy.”
“Những lời này tôi cũng muốn tặng cho công Lạc Hiếu Nhã đôi mắt thâm thúy, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Lúc trước là do cố may mắn, hại chết nhiều người như vậy còn có thể may mắn thoát được một kiếp, nhưng nhất định sẽ không có lần sau đầu”
An Bích Hà không khỏi run lên một chút, sắc mặt tái nhợt, cảm giác lạnh thấu xương.

Nhưng mu bàn tay của cô ta lại vô cùng nóng, giống như khi bị máu tươi bắn lên, nóng đến nỗi khiến mu bàn tay nhâm nhẩm đau.

Nhìn thấy Ngô Giai Như, Ngô Vân và Trần Thanh Minh đều ngạc nhiên nhìn mình, trong ánh mắt còn mang theo tìm tòi nghiên cứu, trong lòng An Bích Hà dâng lên, vẻ mặt tràn ngập giận dữ hét lên với Lạc Hiếu Nhã.


“Cô… cô đang nói bậy bạ chuyện gì vậy? An Bích Hà tôi là người ngay thẳng, cô dựa vào đầu mà lại nói xấu tôi”
Lạc Hiếu Nhã hừ lạnh một tiếng, cô ta còn dám nói ra lời như vậy, An Bích Hà đã làm nhiều chuyện thường thiên hại lý như vậy.

Cô không muốn tốn thêm thời gian nói chuyện, đang định cùng Trần Thanh Minh rời đi, cô đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, vẻ mặt phức tạp và châm chọc.

“Cô An dạo này chắc gặp nhiều áp lực lắm, hình như gầy đi rất nhiều.

Còn nữa, hôm nay cô trang điểm rất đậm, mặc dù đã dặm nhiều phấn nhưng trông vẫn còn tiều tụy như vậy”.

An Bích Hà vô thức che mặt, hoảng sợ lùi về phía sau mấy bước, hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm Lạc Hiếu Nhã.

Lạc Hiếu Nhã nhìn thấy phản ứng của cô ta như vậy, trong lòng cũng không tránh khỏi có chút nghi hoặc.


So với lần trước gặp mặt quả thực lần này An Bích Hà đã thay đổi rất nhiều, vẻ ngoài gầy gò tưởng chừng chỉ một cơn gió cũng có thể bị thổi bay, dù đã trang điểm đậm cũng có thể thấy nước da của cô ta rất tệ.

“Còn tóc của cô, trông thể nào cũng cảm thấy rất giống tóc giả.”
“Lạc Hiếu Nhã, cô câm miệng lại cho tôi” An Bích Hà tức giận hét lên, hiện tại cô ta rất ghét nghe thấy người khác nhắc tới mái tóc của mình.

“Tôi rất tốt, không cần cô phải quan tâm, tốt nhất cô vẫn nên tự lo cho mình đi.”
Nói xong, mang theo người tức giận rời đi, nhưng nhìn như thế nào cũng thấy có chút hốt hoảng hơn nữa còn giống như đang chạy trốn.

Nhìn bóng lưng của An Bích Hà, Trần Thanh Minh không khỏi nhíu mày: “Tôi luôn cảm thấy cô ta hình như đang bị bệnh nặng.”
Lạc Hiếu Nhã mím môi, vẻ mặt thâm trầm: “Tôi nghĩ cô ta đã làm quá nhiều chuyện cho nên mới phải nhận lấy báo ứng.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi