Anh ta nói xong, đánh giá Lạc Hiếu Nhã từ trên xuống dưới, trên mặt có sự khinh thường.
Ở nơi làm việc, một cô gái xinh đẹp thường nhận được đối đãi tương đối tốt, đồng thời cũng có rất nhiều hiểu nhầm và dị nghị.
Giống như bây giờ, Trần Duy Khánh nghe các câu hỏi nhỏ nhặt của Lạc Hiếu Nhã, lại nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Lạc Hiếu Nhã, đã nhận định, những bản thiết kế này có thể không phải là của cô ta, có lẽ cô ta cũng nhờ người khác hạ bút, mạo danh thiết kế của mình mà thôi.
“Cô Lạc, tôi biết, cuộc thi sau đó, chỉ có ba người chúng ta, cô sẽ có áp lực.
Nhưng cô cũng không thể dùng cách này để vu oan cho tôi, muốn đá tôi ra khỏi cuộc thi, nâng cao cơ hội chiến thắng của mình được.
Một khi chuyện này bị vạch trần ra, e rằng sẽ khiến cô chịu phải ảnh hưởng rất lớn.
Đừng để đến lúc, còn chưa có danh tiếng gì, thì đã bị cho ra ngoài rồi”
Lời nói này không hề có chút che giấu nào, những lời này truyền qua micro, cả khán đài nào động, ánh nhìn mọi người nhìn Lạc Hiếu Nhã cũng có mấy phần đánh giá.
Những lời nói của Trần Duy Khánh hình như cũng có đạo lý, nói như vậy cũng rất đúng.
Trần Thanh Minh nghe thấy vậy, trên mặt tràn đầy tức giận, đỏ bừng bừng: “Tên khốn nạn này, anh ta chính là đang ăn nói lung tung.
Hiếu Nhã cần phải làm loại chuyện này sao? Đây rõ ràng là thiết kế của cô ấy mà.
Tên Trần Duy Khánh này, vậy mà lại đảo ngược trắng đen, anh ta dựa vào cái gì mà tự tin như vậy chứ?
Hoắc Tùng Quân nhìn lên sân khấu, ánh mắt âm hiểm, mu bàn tay tràn đầy gân xanh.
Ánh mắt của tên Trần Duy Khánh này, thật sự khiến anh muốn móc mắt của tên này ra.
Bầu không khí của mấy người đưới khán đài có chút không được rồi, nhưng Lạc Hiếu Nhã vẫn bình tĩnh, sắc mặt không thay đổi, đột nhiên ngẩng đầu lên cười: “Đừng có nói những lời không có tác dụng đó nữa, nhìn xem hoa văn này là cái gì trước đã”
Cô nói rồi ra hiệu cho người mẫu quay lưng, chỉ vào một ống quần.
Ở đó có rất nhiều hoa văn vướng vào nhau, vừa nhìn không thể phân biệt được, giống như một thể vậy.
Hoa văn mà Lạc Hiếu Nhã chỉ, chỉ chiếm một góc nhỏ trong đó, nếu như không nhìn kỹ thì sẽ thấy nó có vẻ hòa quyện thành nhiều khối hình.
Trần Duy Khánh đột nhiên khựng lại.
Lúc trước khi anh ta nghiên cứu, tất nhiên đã chú ý đến hoa văn này, nhưng hoa văn dày đặc đan xen vào nhau như vậy, anh ta đã tra rất nhiều tư liệu, đều không tìm thấy hoa văn giống như vậy.
Cho nên anh ta đoán, có thể là nhà thiết kế bởi vì đẹp, nên đặc biệt vẽ ra, không có ý nghĩa gì đặc biệt cả.
Bây giờ sau khi bị Lạc Hiếu Nhã chỉ ra, tim anh ta đột nhiên đập nhanh, hoảng loạn không thôi.
Bị Lạc Hiếu Nhã chỉ như vậy, Trần Duy Khánh mới phát hiện, thật ra đây không phải là một khối hoa văn, mà là do từng hoa văn nhỏ hợp lại mà thành.
Vì được nhà thiết kế lồng ghép một cách khéo léo, trông giống như một thể vậy.
Nhưng Trần Duy Khánh lại không hề nghiên cứu về cái này, lần này xong rồi.
“Không phải anh nói những trang phục này đều do anh thiết kế sao? Nào, nói thử xem, hoa văn này có ý gì?”
Lạc Hiếu Nhã cười vô cùng dịu dàng và ngọt ngào, cả khuôn mặt trắng nõn như ngọc dưới máy quay, đặc biệt xinh đẹp.
Nhưng rõ ràng xinh đẹp như vậy, Trần Duy Khánh lại nhìn đến nỗi cả người ớn lạnh.
“Cái này… tôi không nhớ rõ, nhiều hoa văn như vậy, sao tôi có thể nhớ rõ hết được chứ? Tôi.” Trần Duy Khánh lắp ba lắp bắp, có chút không biết phải làm thế nào.
Lạc Hiếu Nhã cười: “Đừng căng thẳng, nhiều hoa văn như vậy, không nhớ được cũng là bình thường thôi.”
Trần Duy Khánh còn chưa kịp thở phào, đã thấy bah kéo một người mẫu khác, chỉ vào một hoa văn khác ở chỗ dính vào với nhau hỏi: “Cái này thì sao?”
“Còn có cái này”
“Cái này”
Cô nói xong, dịu dàng nhìn về phía Trần Duy Khánh: “Những hoa văn này, anh có thể nói ra ý nghĩ của bọn nó không? Lần lượt là hoa văn của dân tộc nào?”
Mồ hôi trên mặt Trần Duy Khánh càng ngày càng nhiều, từng hạt một rơi xuống.
Sắc mặt tái nhợt, miệng mở ra khép lại, giọng nói lắp ba lắp bắp, nhưng không nói ra được một từ nào.
Đứng trên sân khấu, giống như bị động kinh vậy, không ngừng run rẩy..