TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



“Cô dám” Giọng nói Phương Ly chói tai, chỉ vào Lạc Hiếu Nhã, vẻ mặt hung dữ.

Lạc Hiếu Nhã bốn một tiếng, đánh tay cô ta ra: “Phương Ly, sáu tỷ này chính là phần thưởng mà cô tiết lộ bản thiết kế của tôi đúng không? An Bích Hà tìm cô đúng không? Cô thật sự ăn cây táo rào cây sung mà, làm việc ở Trần Thị bao nhiêu năm như vậy, rõ ràng biết Trần Thị và An Thị không đội trời chung với nhau, vì để tấn công tôi, vậy mà lại hợp tác với An Bích Hà, Tổng giám đốc Trần rất thất vọng về cô”.

Phương Ly ngẩn ra nhìn Trần Thanh Minh, bắt được sự chán ghét trong mắt anh ta, đau lòng, đặc biệt khó chịu.

Cô ta thích Trần Thanh Minh, nhưng lại làm ra chuyện tổn hại đến công ty, hôm qua Phương Ly vô cùng đau khổ, nhưng là muốn nóng lòng đánh bại Lạc Hiếu Nhã, cho nên cô ta không nghĩ được gì, đồng ý giao dịch với An Bích Hà.

Sau khi giao dịch xong, thật ra cô ta hối hận rồi, nhưng chuyện đã làm rồi, cô ta không thể nhận được, dù sao Lạc Hiếu Nhã.

cũng không có chứng cứ chính xác.

“Hừ, cô thích nói thế nào thì nói, tôi không tiết lộ là không tiết lộ.


Có bản lĩnh thì cô đi báo cảnh sát đi.

Không có chứng cứ, tôi sẽ tuyệt đối không nhận tội đầu, cô cũng không thể làm gì được tôi, không thể ép buộc tôi nhận tội được đúng không?”
Phương Ly ngẩng đầu, giống như lưu manh vậy, nếu như là người bình thường thì thật sự không còn cách nào trừng trị cô ta.

Có điều may mà Trần Thanh Minh là người cẩn thận, trước khi vào nghề, anh ta đã điều tra qua các tư liệu của nhân viên, đặc biệt là bộ phận thiết kế, linh hồn của một công ty thời trang, anh ta càng phải cẩn trọng hơn.

Phương Ly, khi cô học đại học, thiết kế trang phục chuyên nghiệp ở trường học vô cùng nổi tiếng, nghe nói còn có một biệt danh vô cùng vang dội”
Khóe môi Trần Thanh Minh nhếch lên, nhìn sắc mặt Phương Ly ngày càng khó nhìn, lạnh lùng nói: “Mệnh danh là ‘máy ảnh thịt người, có tài năng vẽ tranh vô cùng kinh người, chỉ cần nhìn qua tranh của người khác, có thể khôi phục lại giống y hệt, cái này tôi không nói sai đúng không?”
“Anh, anh đang nói cái gì vậy? Tôi không biết”.

Vẻ mặt Phương Ly có chút hoảng loạn: “Máy ảnh thịt người gì chứ? Anh, sao tôi lại không biết tôi có cái biệt danh này chứ?”
Trần Thanh Minh mỉm cười: “Kỹ năng diễn xuất của cô tệ thật.

Đừng có ra vẻ nữa, người do tôi tuyển dụng vào công ty là người như thế nào, lẽ nào tôi còn không rõ sao.

Nếu không thì, Phương Ly dựa vào tính cách của cô, cô nghĩ xem, tại sao tôi lại giữ cô ở lại công ty?”
Phương Ly gắt gao cắn môi dưới, tay cuốn chặt lại thành quyền, không nói bất cứ lời này.

Tâm trạng cô ta hiện giờ vô cùng phức tạp.

Trần Thanh Minh là người đàn ông trong lòng của cô ta, anh ta quan tâm đến cô ta, thấu hiểu cô ta, tán thưởng cô ta.

Điều này khiến Phương Ly cảm thấy vô cùng vui vẻ, vậy nhưng cô ta lại gây ra chuyện bất lợi cho anh ta, thậm chí suýt chút nữa đã trở thành đại họa.


Phương Ly không dám nhận, bởi vì nếu cô ta nhận thì có nghĩa là cô ta đã tiết lộ bí mật doanh nghiệp, sẽ bị cấu thành tội phạm, sẽ phải đi tù, vì vậy, cô ta không dám.

Toàn thân Phương Ly run rẩy, cô ta cúi thấp đầu, giọng nói như thể bị bóp nghẹn: “Tổng giám đốc Trần, tôi không biết anh đang nói gì.

Tôi chưa từng làm chuyện đó, chưa bao giờ”.

“Phương Ly, cô không cần phải lấp liếm nữa, bạn học đại học của cô nhiều như vậy, chỉ cần điều tra một chút là sẽ có kết quả.

Hơn nữa, tài khoản ngân hàng của cô lại vừa vặn nhận được một khoản tiền lớn không rõ lai lịch vào đúng lúc này, làm sao có thể không khiến kẻ khác sinh nghi được cơ chứ? Chiều hôm qua cô và An Bích Hà có liên lạc với nhau đúng không? Nội dung cuộc trò chuyện giữa hai cô, chỉ cần giở một ít thủ đoạn là có thể tra ra được.

Bây giờ khoa học công nghệ phát triển như vậy, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, cô không thể giấu cái đuôi của mình mãi được đâu.”
Khi Trần Thanh Minh nói những lời này, hai má Phường An Lợi đỏ bừng, anh ta nhìn cô ta với ánh mắt hằn học, dường như sắp lao đến ăn sống nuốt tươi cô ta.

Thấy Phương Ly sống chết không chịu nhận, Trần Thanh Minh không còn đủ nhẫn nại nữa, anh ta đứng lên, nói: “Tôi vốn muốn cùng cô nói chuyện thật hòa nhã, nhưng con người cô lại không biết điều.

Được rồi, có chuyện gì thì cô nói với cảnh sát đi.”
“Anh, anh thật sự gọi cảnh sát sao?” Phương Ly đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Trần Thanh Minh đầy ngạc nhiên.


Chân mày của Trần Thanh Minh mang theo một tia ủ dột: “Tại sao lại không thể báo cảnh sát? Đây là công ty của tôi, cô rõ ràng biết rằng cuộc thi ngày hôm nay quan trọng như thế nào, vậy mà cô lại vì thù riêng lấy cắp bản thiết kế của Lạc Hiếu Nhã, hơn nữa lại còn tiết lộ cho người khác.

Nếu như không phải Lạc Hiếu Nhã có sự chuẩn bị từ trước, thì cuộc thi lần này sẽ gây ra biết bao nhiêu tổn thất cho công ty.

Lẽ nào cô không biết điều này sao?”
“Tôi..” Phương Ly nhìn anh ta đầy lo lắng, nhưng khi đối diện với gương mặt vô cùng lạnh lùng ấy, cô ta lại không biết phải nói gì cả.

Những gì Lạc Hiếu Nhã nói lúc nãy quả thực là đang nhắc nhở cô ta, cho dù cô ta sống chết không chịu nhận thì chỉ cần giở một chút thủ đoạn thì có thể điều tra ra ngay lập tức.

Giờ đây mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa, kết cục của cô ta cũng đã định sẵn.

“Giám đốc Trần, lẽ nào anh không để ý chút nào đến tình nghĩa giữa hai chúng ta sao, rõ ràng là anh, anh biết rằng tôi thích anh mà.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi