Nhưng với Lạc Hiếu Nhã không muốn phí sức quan tâm đến những điều này, cô chỉ cần là chính mình, và cô nhất định sẽ dốc toàn bộ sức lực vào cuộc thi này.
Cách Lệ Tâm là một người phụ nữ vô cùng nghiêm túc, cô ta để mái tóc ngắn xoăn nhẹ, trong cô ta rất khôn khéo và tài giỏi.
Khi nhìn ba người Lạc Hiếu Nhã, ánh mắt cô ta khẽ động: “Chào mừng các bạn đến với trận chung kết.
Tôi đã xem các trận đấu trước của các bạn.
Quả thực rất hào hứng.
Mong rằng ngày hôm nay các bạn có thể thể chiến đấu hết mình, hãy để cho chúng tôi thấy một nền thiết kế Việt Nam thật phong phú.”
Cách Lệ Tâm nói Hàn Nguyệt, tuy giọng điệu hơi lạ, nhưng cô ta cũng đã cố gắng nói những lời này.
Lạc Hiếu Nhã cong cong đôi mắt, đuôi mắt còn nâng theo ý cười, xem ra Cách Lệ Tâm rất thích Hàn Nguyệt.
Đúng lúc này, đôi mắt màu nam của Cách Lệ Tâm bỗng nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, bên trong đôi mắt ấy còn ảnh lên sự kinh ngạc.
Kinh ngạc sao? Lạc Hiếu Nhã sửng sốt một hồi, tại sao trong mắt Cách Lệ Tâm lại có sự kinh ngạc? Dường như còn có chút thân quen.
Lạc Hiếu Nhã không nghĩ rằng trước đây cô đã từng gặp Cách Lệ Tâm, thật kỳ lạ.
Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ về điều này, điều quan trọng nhất lúc này chính là tập trung cho trận thi đấu tiếp theo.
Sau khi Cách Lệ Tấm dứt lời, người dẫn chương trình tuyên bố bắt đầu trận chung kết.
“Ở vòng thi này, trong vòng năm tiếng, các nhà thiết kế sẽ phải tự cắt may trang phục mà không có sự trợ giúp của bất kỳ ai.
Các bạn có thể sử dụng tất cả nguyên liệu ở phía sau lưng các bạn.”
Vừa dứt lời, tấm màn lớn phía sau mở ra, ba người Lạc Hiếu Nhã liền quay người lại, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Ở bức tường phía sau bọn họ treo đủ loại nguyên liệu khác nhau, trông vô cùng đồ sộ, không chỉ có vải, bọn họ còn có rất nhiều nguyên liệu, linh kiện cần thiết.
Thật không thể tin nổi” Lạc Hiếu Nhã lẩm bẩm một mình.
Người dẫn chương trình tiếp tục nói: “Mặc dù chúng tôi đã cố gắng hết sức để chuẩn bị mọi thứ, nhưng nếu các bạn cần thứ gì khác, hãy nói nhân viên hỗ trợ của chúng tôi, bọn họ sẽ giúp các bạn tìm kiếm món đồ đó và mang đến cho bạn.
Nhưng nếu thời gian trận đấu bị trì hoãn vì những món đồ các bạn cần, thì chúng tôi sẽ không kéo dài thời gian trận đấu, điều này sẽ không công bằng với những thí sinh khác.”
Lạc Hiếu Nhã, Ngô Giai Như và Ngô Vân đều gật đầu đồng ý.
“Vậy…”
Người dẫn chương trình nhìn thời gian rồi khẽ cười: “Cuộc thi xin phép được bắt đầu”
Anh ta vừa dứt lời, đám người Lạc Hiếu Nhã liền lập tức chạy về bàn làm việc của mình, bắt đầu về bản thiết kế.
Trong vòng một tháng trở lại đây, Lạc Hiếu Nhã đã được tiếp xúc với rất nhiều tài liệu thực tế, vừa mới bắt đầu thi đầu, trong đầu cô liền bật ra ý tưởng thiết kế, nên cô vội vàng đặt bút xuống giấy vẽ.
Lạc Hiếu Nhã chuyên tâm về bản thiết kế, bàn tay mảnh khảnh nắm lấy cây bút, không ngừng chuyển động trên tờ giấy.
Nhìn thấy dáng vẻ Lạc Hiếu Nhã như vậy, Ngô Giai Như và Ngô Vân dường như cảm thấy áp lực gia tăng gấp đôi, trong đầu họ lúc này toàn là những lời nói của An Bích Hà, càng nghĩ càng rối, tinh thần có chút rối loạn.
Nhưng dù sao hai người bọn họ cũng là những nhà thiết kế chuyên nghiệp, chẳng mấy chốc bọn họ đã đặt bút phác thảo bản thiết kế của mình.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Hoắc Tùng Quân ngồi ở dưới khán đài, chăm chú theo dõi cuộc thi, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Lạc Hiếu Nhã, không bỏ qua bất cứ động tác nào của cô, thậm chí cả thần thái của cô cũng được anh thu gọn vào tầm mắt.
Khi thì cau mày, khi thì trầm tư suy nghĩ, khi cô không hài lòng, chiếc mũi nhỏ nhắn lại trông rất đáng yêu.
Ngô Giai Như và Ngô Vân đã buông bút xuống và đi ra phía sau chọn vải, nhưng Lạc Hiếu Nhã vẫn đang đứng trước bàn làm việc, nhìn bản thiết kế của cô ấy một cách chăm chú.
“Tại sao Hiếu Nhã vẫn đứng im?”
Bên cạnh Hoắc Tùng Quân vang lên một giọng nam vô cùng lo lắng nhưng cũng không kém phần dịu dàng, ánh mắt anh ngưng đọng một chút, giọng nói này sao lại quen thuộc đến vậy.
Anh quay đầu, liền nhìn thấy sườn mặt tuấn tú của Lâm Bách Châu, liền khó chịu nhíu mày.
“Lâm Bách Châu.”.
Nghe thấy có người gọi tên mình, Lâm Bách Châu liền quay đầu lại, lập tức đối diện với ánh mắt của Hoắc Tùng Quân, gương mặt anh ta liền lộ ra vẻ chán ghét: “Tại sao đi đến đâu cũng gặp anh vậy? Thật xui xẻo”..