Mẹ An đem cháo đi vào, thấy An Bích Hà đang mở mắt, quan tâm hỏi: “Nói cho mẹ biết, có chỗ nào không thoải mái không?”
An Bích Hà đỡ trán, cảm thấy đầu óc choáng váng: “Đau đầu, cơ thể không còn sức lực, chỗ nào cũng đều không thoải mái.
Mẹ ơi, con khó chịu lắm”.
Vừa nói xong những lời này, mắt mẹ An đỏ hoe.
An Bích Hà nâng mắt lên, nhìn thấy hốc mắt bà ta đỏ hoa, trong lòng thắt lại, đột nhiên có một loại dự cám không lành.
“Mẹ, mẹ, mấy ngày trước con cảm thấy không thoải mái, con phải kiểm tra một chút, làm xét nghiệm toàn thân”.
Giọng nói vừa rơi xuống, mẹ An đỡ cô ta nằm xuống, đắp chăn cho cô ta, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên nụ cười: “Bích Hà, vừa rồi khi con còn đang hôn mê, mẹ và bố con đã đưa con đi kiểm tra rồi”
An Bích Hà nhìn chằm chằm bà ta, giọng nói khàn đặc: “Cơ thể con có vấn đề gì không? Mẹ nói cho con biết đi”
Mẹ An thấy dáng vẻ này của cô ta, vội vàng an ủi: “Yên tâm, con chỉ là chỉ là cơ thể yếu ớt một chút, không có vấn đề gì lớn.
Chỉ cần nghỉ ngơ cẩn thận, bồi bổ thân thể nhiều hơn một chút, thì sẽ khỏe thôi”
“Thật sao?” Mắt An Bích Hà sáng lên.
“Tất nhiên, sao mẹ có thể lừa con được chứ?”
Mẹ An không đành lòng nhìn nữa, lấy cớ lấy đồ tránh né ánh mắt của An Bích Hà.
Bà ta mở cháo mình mang đến ra, đợi khi nhiệt độ giảm xuống thì đút cho An Bích Hà từng chút một.
An Bích Hà nghe thấy bà ta nói sức khỏe mình không có vấn đề gì, ăn cháo mẹ An đưa đến, sau đó nhìn ra sau mẹ An: “Bố đầu rồi?”.
ngôn tình ngược
“Ông ấy, ông ấy đang làm thủ tục nhập viện cho con, con ở trong bệnh viện hai ngày, đợi cơ thể khỏe hơn một chút thì về nhà”
An Bích Hà không nghi ngờ gì, gật đầu, vô cùng áy náy rũ mắt: “Con đã phụ lòng tin mà bố dành cho con.
Bố giao Khinh Hà cho con, bị con làm hỏng, nhà thiết kế mà con tìm đến còn thua thi đấu, con mang lại danh tiếng xấu cho An Thị, con có lỗi với bố”
Mẹ An nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đau lòng của cô, vội vàng nói: “Không sao, không phải chỉ là một cuộc thi đấu thôi sao.
Lần này, mặc dù gây ra một chút chuyện lớn, nhưng bố coh Mẫn xử lý được, nhà họ An chúng ta ở thành phố An Lạc lâu như vậy, cũng không phải chỉ ở không, con không cần phải lo lắng”
An Bích Hà nghe thấy vậy, gật đầu, trong lòng thở phào, đột nhiên có chút may mắn vì mình đã ngất kịp lúc.
Ông An thấy cơ thể mình yếu ớt, chắc sẽ không trách mình nữa.
“Bích Hà, con nghỉ ngơi trước đi, mẹ đi vất ít đồ”
Mẹ An cầm túi lên, nói với An Bích Hà.
An Bích Hà gật đầu, nhắm mắt, bởi vì đầu đặc biệt mệt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mẹ An nhìn thấy An Bích Hà ngủ, thở dĩa, ra khỏi phòng bệnh.
Ông An đang đứng ở cửa phòng bệnh, cau mày: “Nó ngủ rồi sao?”
Mẹ An nói, lo lắng nhìn lão An: “Tình hình sức khỏe của Bích Hà, chúng ta không được nói trước mặt con bé, không thể để nó biết được”
Ông An nghe thấy vậy thì cau mày: “Nhưng chuyện này sớm muộn gì nó cũng sẽ biết thôi.”
“Không đầu, sẽ không biết đâu, sau này đến bệnh viện kiểm tra, tôi sẽ đi cùng nó, tuyệt đối sẽ hông để nó biết”
Vẻ mặt mẹ An điên cuồng, nhìn chằm chằm lão An: “Chỉ cần ông không nói, tôi không nói, con bé nhất định sẽ không thể biết được.”
Ông An nhìn gương mặt méo mó của bà ta, cuối cùng vẫn gật đầu, khi chưa gật đầu, ánh mắt có chút phức tạp, mang theo trầm tư.
Trầm tư một lúc, cuối cùng vẫn quyết định.
Sau khi hai người rời đi, phòng bệnh trở lên yên tĩnh, bởi vì không có người canh gác, một bóng người âm thầm lẻn vào, đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa vang nhẹ lên khiến An Bích Hà nhíu mày, vẻ mặt có chút yếu ớt, nghe không ra tiếng động này, cho rằng là mẹ An đi vào, khó chịu mở mắt, kết quả nhìn thấy một gương mặt xa lạ.
Cô ta kêu lên một tiếng, dường như vội vàng bò dậy, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Người phụ nữ này có gương mặt thanh tú, làn da trắng nõn, dáng người ưa nhìn, ăn mặt cao quý, có thể nhìn thấy gia cảnh không bình thường, nhưng trên mặt lại có một vết sẹo cũ kéo dài, ngang mặt, vừa nhìn qua đã có chút đáng sợ.
“Cô…cô là ai? Đến phòng bệnh của tôi làm gì?”.