TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Giọng nói của Hoắc Tùng Quân lạnh lùng, nhìn An Bích Hà không mang theo chút độ ấm nào.

Rõ ràng đã biết thái độ của Hoắc Tùng Quân, nhưng trong lòng An Bích Hà vẫn lạnh đi một chút, trên mặt tràn đầy tủi thân: “Hoắc Tùng Quân, em bệnh rồi, bệnh rất nặng.

Nể mặt em bị bệnh, anh có thể đối xử với em tốt hơn một chút được không?”
Hoắc Tùng Quân nghe thấy vậy, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Cô bệnh rồi, có thể thắng thắn nói với người khác đối tốt với cô một chút, vậy khi mẹ của Hiếu Nhã bị bệnh nặng như vậy, tại sao cô lại nói nhưng lời khắc nghiệt như vậy, khiến bà ấy tức chết?”
An Bích Hà nghe thấy vậy, ánh mắt hoảng sợ, vô cùng hoảng loạn.

“Em… em không có, không khiến bà ta tức chết, là do Lạc Hiếu Nhã lừa anh”
An Bích Hà nâng gương mặt nhọn hoắc của mình lên, cố ý để mình nghĩ đến bệnh tình của mình, nước mắt không ngừng rời xuống: “Hoắc Tùng Quân, em thừa nhận tính tình của em không được tốt, nhưng em cũng không phải loại người xấu không quan tâm đến mạng người.

Tại sao anh lại tin Lạc Hiếu Nhã như vậy? Thật ra cô ta không hề tốt như anh tưởng tượng đầu, anh thật sự bị cô ta lừa rồi”

“Vậy sao?”
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân vô cùng lạnh lùng: “Cô hỏi tôi tại sao lại tin Lạc Hiếu Nhã như vậy, đó là vì cô ấy không hề nói dối tôi.

Mà cô, nói dối hết lần này đến lần khác, chỉ dựa vào chuyện lúc trước cô lừa rồi, hạ thuốc tôi, tôi đã không thể tin cô được nữa rồi”
An Bích Hà ngẩn ra.

Chuyện hạ thuốc, quả thật là do cô ta quá nóng vội, thấy quan hệ của Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiếu Nhã dịu lại, cô ta mới phải hạ kế sách như vậy, nếu như có cơ hội để làm lại, cô ta tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.

“Xin lỗi, chuyện đó quả thật là do em sai, em không nên dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy với anh” An Bích Hà cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào xin lỗi Hoắc Tùng Quân.

“Hoắc Tùng Quân, em chỉ là quá thích anh, em theo đuổi anh bao nhiêu năm như vậy, thích anh như vậy, rõ ràng đã sắp gả cho anh rồi, nhưng lại bị anh hủy hôn, anh biết em đau khổ thế nào không?”
Mắt An Bích Hà đỏ hồng, nỗi buồn vô hạn: “Em cũng là không còn đường nào nữa, cho nên mới hạ thuốc anh, đây chỉ là do em nhất thời hồ đồ”
Vẻ mặt Hoắc Tùng Quân lạnh lùng, đối với nước mắt của An Bích Hà không hề động lòng, chỉ nhàn nhạt nói: “Sau đó sắp xếp người chụp ảnh lại, mượn tay Lâm Bách Châu đánh lừa Hiếu Nhã là do cô nhất thời hồ đồ sao?”
An Bích Hà hoảng rồi, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, cô ta nhận ra lời bào chữa của mình không có tác dụng nữa, mọi thứ cô ta làm đều bị Hoắc Tùng Quân nhìn thấy rõ rồi.

Vừa rồi cô ở trước mặt Hoắc Tùng Quân giống như một con hề nhảy múa vậy.

“Em… em chỉ là không muốn để anh và Lạc Hiếu Nhã đến với nhau, em sợ anh bị cô ta lừa, cô ta luôn…”
“Đủ rồi.”
Hoắc Tùng Quân không kiên nhẫn ngắt lời cô ta: “Nếu như lần này cô đến đây, chỉ muốn nói xấu Hiếu Nhã ở trước mặt tôi, vậy thì không cần đâu, tôi không có thời gian nghe cô nói những chuyện lung tung”
Nói xong, Hoắc Tùng Quân không đợi An Bích Hà phản ứng lại, trực tiếp quay người chuẩn bị tiến vào cửa.


An Bích Hà lo lắng, vội vàng gọi Hoắc Tùng Quân lại: “Đợi, đợi một chút.

Em nói, em nói” Lần này An Bích Hà đến đây quả thật muốn nói một chuyện rất quan trọng.

Hoắc Tùng Quân quay đầu, ánh mắt vô cùng lạnh lùng: “Nói đi”.

An Bích Hà mím môi, nhịn lại sự không cam trong lòng, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Anh cũng biết chuyện Lưu Lệ Viện hại em, để em uống thuốc vô sinh rồi đúng không?”.

Vẻ mặt Hoắc Tùng Quân không hề thay đổi, không nói gì.

“Cũng đúng, chuyện này đã sớm truyền trong vòng rồi, anh nhất định đã biết rồi”
Hốc mặt An Bích Hà đỏ hồng, cầu khẩn nhìn Hoắc Tùng Quân: “Cả đời này của em đã bị cô ta hủy hoại rồi, cho nên lần này em đến đây, là muốn xin anh lấy em”
Hoắc Tùng Quân cho rằng cô ta muốn nói chuyện giờ, không ngờ vậy mà lại nói chuyện này.

Anh cảm thấy rất buồn cười: “An Bích Hà, cô cho rằng nhà họ Hoắc là nơi thu phế liệu sao? Người nào cũng muốn, cô cũng biết trong vòng không có ai dám lấy cô, tại sao lại cảm thấy tôi vốn dĩ rất ghét cô lại lấy cô? Thật là buồn cười”.


Đừng nói An Bích Hà bây giờ không thể mang thai, cho dù có thể mang thai, anh cũng sẽ không lấy cô ta.

“Anh nghe em nói xong trước đã” An Bích Hà thấy Hoắc Tùng Quân muốn đi, vội vàng xông đến, giữ áo anh lại.

Hoắc Tùng Quân củi đầu nhìn tay An Bích Hà, lạnh lùng nói: “Buông ra”
Giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng, An Bích Hà vô thức buông tay ra, bất an nắm chặt hai tay: “Anh nghe em nói, em nói muốn anh lấy em, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi, không phải vợ chồng thật sự.

Hơn nữa, em còn có thể tiếp nhận chuyện anh và Lạc Hiếu Nhã ở bên nhau, con mà hai người sinh ra em cũng sẽ không cướp.

Hai người có thể sống cuộc sống như hai vợ chồng bình thường, chỉ cần cho em một danh phận là được.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi