TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



“Chúng ta là có giao dịch, anh làm việc thay tôi, tôi cũng cho anh nhiều phương diện trong kinh doanh, hai chúng ta đều rõ ràng”.

An Bích Hà gân cổ lên, bởi vì gầy nên khi nói chuyện, hai mắt cô ta lồi ra, giống như con ếch vậy.

Trong mắt Ngô Thành Nam hiện lên tia ghê tởm: “Điều này không đúng, phần lợi mà cô cho tôi không đủ để tôi xử lý thi thể của Lâm Kỳ”
Lời này vừa nói ra, máu huyết toàn thân An Bích Hà giống như bị cô đọng lại vậy, đứng yên tại chỗ, tay chân lạnh ngắt.

Ngô Thành Nam đang uy hiếp cô ta sao?
Cả đời này của cô ta, đã tự tay giết chết hai người, một người là mẹ của Lạc Hiếu Nhã, một là Lâm Kỳ.

Khi mẹ của Lạc Hiếu Nhã chết, hoàn toàn không có ai nhìn thấy, nhưng Lâm Kỳ thì không phải là như vậy, khi cô ta giết Lâm Kỳ, bị Ngô Thành Nam nhìn thấy.


Anh ta đã biết được mình giết người.

Tim An Bích Hà đập rất nhanh, mặc dù Hoắc Tùng Quân cũng đáng sợ, nhưng anh quang minh lỗi lạc, Ngô Thành Nam thì không như vậy, anh ta là một ngụy quân tử, người độc ác, khiến người khác không thể không phòng bị.

“Anh, anh muốn thế nào?”
Ngô Thành Nam tiến lại gần An Bích Hà, rõ ràng dáng vẻ không hề có sức uy hiếp, trông rất ôn hòa nho nhã, nhưng lại khiến trái tim An Bích Hà bắt đầu phát lạnh, hai chân bất giác run rẩy.

“An Bích Hà, cô nhìn xem dáng vẻ bây giờ của cô” Giọng nói của anh ta rất nhẹ, ngón tay lướt qua gò má gầy gò của An Bích Hà.

An Bích Hà cảm thấy mình như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm vậy, vội vàng quay mặt sang một bên, lấy tay che mặt mình: “Anh, anh đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi.”
An Bích Hà biết mình xấu thế nào, cho dù đã trang điểm rất đậm, cũng không thể che được dáng vẻ gầy gò của cô ta.

Lúc trước cô ta hưởng thụ ánh nhìn của mọi người bao nhiêu, thì bây giờ lại ghét bấy nhiêu.

Ngô Thành Nam nhìn thứ bột trên tay mình, cười nhẹ: “Ôn Bích Hà, chuyện cô không thể có thai đã truyền ra ngoài rồi, các nhà có gia thế trên nhà họ An hoàn toàn không suy nghĩ đến cô, cô cũng không muốn gả cho một người đàn ông có gia thế không bằng mình đúng không? Về phần Hoắc Tùng Quân, cô đã bị anh ta cho ăn bao nhiêu lần canh bế môn rồi, lẽ nào cô vẫn chưa tỉnh ngộ sao? Hoắc Tùng Quân sẽ không bao giờ có thể lấy cô đâu.”
“Anh đặc biệt đến đây, chính là muốn sỉ nhục tôi sao?”
An Bích Hà nghe thấy Ngô Thành Nam nói như vậy, trong lòng tràn đầy tức giận và khó chịu, nghiêng đầu, hung dữ trừng Ngô Thành Nam.


Cho dù bây giờ cô ta biến thành hình dạng thế nào, cô ta cũng không muốn bị tên Ngô Thành Nam này cười nhạo.

“Cô hiểu nhầm rồi, tôi không có ý cười nhạo cô.”
Ngô Thành Nam cười với An Bích Hà, tiếp tục nói: “Lần này tôi đến đây là muốn nói với cô, tôi có thể lấy cô.”
“Cái gì?” An Bích Hà ngẩn ra, nhìn Ngô Thành Nam.

Con người Ngô Thành Nam mặc dù độc ác, không bằng Hoắc Tùng Quân, nhưng luận về dung mạo gia thế, anh ta có thể coi là thanh niên tài tuần của thành phố An Lạc, có không ít nhà nhìn chằm chằm anh ta, muốn gả con gái mình cho anh ta.

Vốn dĩ An Bích Hà cho rằng hai người cho dù có ngủ với nhau, nhưng cũng chỉ là giao dịch mà thôi.

Chưa bao giờ coi trọng chuyện này, cô ta biết Ngô Thành Nam sẽ không lấy cô ta, hai người chỉ có quan hệ lợi ích thôi.

Nhưng bây giờ, Ngô Thành Nam vậy mà lại muốn lấy cô ta.


An Bích Hà vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, ngẩn ra nhìn Ngô Thành Nam, một lúc lâu sau mới ngập ngừng: “Anh, tại sao anh muốn lấy tôi? Là muốn lấy cái gì từ chỗ tôi sao?”
Khi An Bích Hà hỏi câu này, sắc mặt Ngô Thành Nam bình tĩnh, ôn nhu nhìn cô ta: “Gia thế nhà họ Ngô quá xứng với nhà họ An, chỉ cần cô gả cho tôi, thì cô sẽ không bị người khác chế cười nữa.

Hai nhà chúng ta cùng liên hợp, quan hệ thân thiết, tuyệt đối có thể thay thế nhà họ Hoắc”
“Thay thế nhà họ Hoắc?” An Bích Hà lẩm bẩm.

“Đúng”
Ngô Thành Nam thấy cô ta dao động, nhóm thêm một mồi lửa: “Cho dù cuối cùng Lạc Hiếu Nhã trở thành vợ Hoắc Tùng Quân, cô cũng có thể đè đầu cô ta”.

Câu nói này đã trở thành một cọng rơm cuối làm gãy lưng lạc đà, An Bích Hà động lòng rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi