TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



“Bây giờ vẫn chưa phải lúc, em tạm thời không suy nghĩ đến chuyện này, muốn lấy em sao có thể dễ dàng như vậy chứ?”
Lạc Hiếu Nhã hừ lạnh một tiếng, cả người đều rúc vào trong lòng Hoắc Tùng Quân, vùi mặt vào ngực anh: “Anh vẫn còn phải đợi.”
Hoắc Tùng Quân nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ biệt nữu của cô, siết chặt tay.

Quả thật anh không thể đợi được nữa rồi, muốn nhanh chóng lấy cô về, nhưng Hiếu Nhã không đồng ý thì có cách nào chứ, ai bảo người anh thích chính là cô chứ.

An Bích Hà đi từ trong bệnh viện ra, ngồi xe nhà họ An, khi đợi đèn đỏ, đi qua một quán cà phê, tùy ý liếc qua một cái, nhìn thấy trong ô cửa kính, hai người đang thân mật ôm nhau.

Cô ta nhìn dáng vẻ gầy gò của mình qua cửa kính, lại nhìn thấy Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiếu Nhã đang nói cười hạnh phúc, sự không cam tâm trong lòng lại dâng lên.

Dựa vào cái gì mà mình biến thành hình dạng thế này, bọn họ vẫn còn có thể hạnh phúc không lo nghĩ gì như vậy?

Dựa vào cái gì chứ?
An Bích Hà hận đến nỗi mặt sắp biến hình, vô cùng dữ tợn, trực tiếp lấy điện thoại gọi cho Ngô Thành Nam.

Bên kia nghe điện thoại rất nhanh, giọng nói dịu dàng: “Bích Hà, sao vậy? Có phải là nhớ anh rồi không?
Giọng nói này khiến sự tức giận trong lòng An Bích Hà dịu đi một chút, bây giờ cô ta cũng có người thích mình rồi, sau này cô ta nhất định có thể sống tốt hơn Lạc Hiếu Nhã.

“Thành Nam, em muốn nhờ anh giúp em một việc”.

Ngô Thành Nam bên kia ngẩn ra một lát, hỏi: “Chuyện gì?”.

An Bích Hà nhẹ giọng nói vài câu, Ngô Thành Nam khựng lại một chút, mới cười nhẹ nói: “Bích Hà, em yên tâm giao cho anh đi, anh sẽ không để Lạc Hiếu Nhã thuận buồm xuôi gió như vậy đâu.”
An Bích Hà ngọt ngào nói cảm ơn, sau khi nói hai câu với Ngô Thành Nam thì cúp máy.

Đúng lúc đèn xanh, xe chậm rãi khởi động, An Bích Hà nhìn hai người đang dần biến mất trong tầm nhìn của mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

Phụ nữ bò từ vũng lầy ra, dựa vào cái gì có thể sáng lạng như vậy chứ, cô ta nhất định sẽ khiến Lạc Hiếu Nhã trở lại nguyên hình.

Cho dù mình không thể ở cùng Hoắc Tùng Quân, Lạc Hiếu Nhã cũng không có tư cách để độc chiếm một người đàn ông ưu tú như vậy được.


Trong quán cà phê, Lạc Hiếu Nhã đang vẽ tranh với Hoắc Tùng Quân, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sau lưng, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy dòng xe cộ đi qua đi lại, không thấy cái gì cá.

“Sao vậy?” Hoắc Tùng Quân thấy vẻ mặt của Lạc Hiếu Nhã có chút kỳ lạ, nhẹ giọng hỏi.

Lạc Hiếu Nhã lắc đầu, nhíu mày: “Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút bất an, em cảm thấy vừa rồi có người nhìn em, nhưng quay đầu lại chẳng thấy gì cả”
Hoắc Tùng Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy gì khác thường, vuốt tóc Lạc Hiếu Nhã: “Chắc là ảo giác thôi.”
Buổi chiều, ở công ty của Hoắc Tùng Quân có chuyện nên rời đi trước.

Lạc Hiếu Nhã lái xe đến nghĩa trang, xe là do Trần Thanh Minh cho cô mượn, Cách Lệ Tâm vì để thiết kế trang phục nên tạm ở lại thành phố An Lạc.

Cô phải chạy đi chạy lại giữa công ty và chỗ của Cách Lệ Tâm.

Khi Trần Thanh Minh biết cô có bằng lái xe nhưng lại không có xe, thì đưa xe của công ty cho cô mượn dùng, tiện cho công việc.


Mấy năm trước tai nạn xe của bố cô đã khiến cô có ám ảnh về việc lái xe, không dễ gì mới có thể vượt qua rào cản.

Đến mộ của bố mẹ, Lạc Hiếu Nhã đặt hoa mình mang đến lên mộ, nhìn bức ảnh bên trên, vẻ mặt dịu dàng.

“Bố, mẹ, con đến thăm bố mẹ đây, là con bất hiếu, mấy ngày nay vẫn luôn bận công việc, không qua thăm hai người được, có phải hai người rất cô đơn không?”
“Mấy ngày nay con sống rất tốt, trong cuộc thi thiết kế đánh bại được nhà thiết kế của An Bích Hà, giành được chức quán quân.

An Bích Hà nhận phải báo ứng, nghe nói bây giờ rất thảm, hai người dưới hoàng tuyền có phải rất vui không?”
Mắt Lạc Hiếu Nhã khẽ đỏ, khịt mũi, do dự một lúc, tiếp tục nói: “Mẹ, con và Hoắc Tùng Quận làm hòa rồi”
Khi nói ra câu này, giọng nói của cô không lưu loát: “Anh ấy đối với con rất tốt, con không có tiền đồ, lại thích anh ấy, con không buông được anh ấy”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi