“Đừng có chuyện gì cũng lôi Hiếu Nhã vào, ở đây không có chuyện của cô ấy.
Nhà họ Hoắc đã tìm được nhân viên khách sạn năm đó rồi, người đó chính miệng thừa nhận, lúc đó đã chứng kiến toàn bộ cảnh chúng ta được cứu ra ngoài.
Lúc đó là một người đàn ông trung niên đã cứu chúng ta ra ngoài, sau đó bởi vì có chuyện gáp phải rời đi, là cô mạo nhận công lao của người đó.”
Hoắc Tùng Quân nói rõ ràng, ánh mắt nhìn chằm chằm An Bích Hà, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt cô ta hoảng loạn.
An Bích Hà thật sự hoảng rồi, cô ta không ngờ ngoại trừ Ngô Thành Nam, vậy mà lại thật sự có người nhìn thấy cảnh tượng năm đó.
Chẳng trách Hoắc Tùng Quân lại tìm đến mình, hóa ra thật sự tìm được nhân chứng rồi.
Cô ta nói dối, chuyện năm đó, đến cả bố mẹ mình cô ta cũng giấu, luôn làm công tác tư tưởng cho mình, thời gian lâu dần, đến cả cô ta cũng tin rằng mình là ân nhân cứu mạng của Hoắc Tùng Quân.
Dựa vào cái ơn cứu mạng này, khiến Hoắc Tùng Quân thu dọn không ít đống hỗn độn của mình, còn uy hiếp anh không ít lần, nếu như thật sự thừa nhận rồi.
Hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
An Bích Hà nuốt nước bọt, ánh mắt trở nên nghiêm túc, nhìn Hoắc Tùng Quân, trịnh trọng nói: “Hoắc Tùng Quân, anh bị lừa rồi.”
Hoắc Tùng Quân còn cho rằng cô ta muốn nói cái gì, không ngờ vậy mà lại nói câu này, anh cười lạnh một tiếng: “Tôi bị lừa rồi, bị ai lừa, cô hay là nhân viên kia?”
“Tất nhiên là nhân viên kia rồi”
Vẻ mặt An Bích Hà rất nghiêm túc: “Cái gọi là nhân viên kia có phải đột nhiên từ đầu chui ra đúng không? Tại sao sớm không xuất hiện, muốn không xuất hiện, tại cứ phải xuất hiện vào lúc này chứ? Cô ta có chứng cứ không? Nói là tận mắt nhìn thấy, ai biết có phải là đang ăn nói linh tinh không?
“Cô có chứng cứ sao?”
Hoắc Tùng Quân đột nhiên hỏi ngược lại: “Năm đó cũng chỉ có một mình cô nói, cũng không có chứng cứ”
An Bích Hà khựng lại, mím môi: “Trên eo em có một vết sẹo có được xem là chứng cứ không?”
Lời này vừa nói ra, Hoắc Tùng Quân khựng lại, nhíu chặt mày.
Vết sẹo này quả thật là do bị cháy, năm đó bọn hộ cùng được đưa vào bệnh viện, trên người An Bích Hà có vết thương, đây là chuyện không thể nghi ngờ..
An Bích Hà thấy anh nhíu mày, vẻ mặt thả lỏng, thở dài, u sầu nói: “Anh cũng biết, bởi vì vết sẹo này, em vẫn luôn không dám mặc đồ ngắn.
Trước kia em rất thích bơi, nhưng sau lúc đó, em không hề bơi nữa, em vì cứu anh mà biến thành như vậy, sao anh có thể nghi ngờ em được chứ?”
Hoắc Tùng Quân mím môi, không nói gì.
Lúc này, đột nhiên có một nhân viên vội vàng chạy đến: “Không hay rồi, cháy rồi”
Trên mặt nhân viên toàn tro bụi, quần áo trên người cũng có vết cháy xém, vừa hét vừa chạy ra ngoài.
An Bích Hà ngẩn ra, lại nhớ về trận hỏa hoạn năm đó, trận hỏa hoạn năm đó để lại cho cô ta một ám ảnh rất lớn.
“Mau chạy thôi, chúng ta mau chạy thôi.”
An Bích Hà gọi Hoắc Tùng Quân, vội vàng đứng lên, trên chân đi giày cao gót, chuẩn bị chạy ra ngoài.
Nhưng lúc này, có không ít nhân viên cũng xông ra ngoài, khói đen bây mù mịt theo động tác của bọn họ, nhìn tình hình rất nghiêm trọng.
Nhóm nhân viên lao ra, không hề phòng bị đụng ngã An Bích Hà và Hoắc Tùng Quân.
An Bích Hà tức giận đứng dậy, đang chuẩn bị chạy ra ngoài, đột nhiên chân bị giữ lại.
Cúi đầu xuống nhìn, thấy một tay Hoắc Tùng Quân ôm đầu, một tay giữ lấy mình: “Vừa rồi chân tôi bị bọn họ giẫm vào, hình như bị thương rồi, tôi không dậy được, cô giúp tôi một chút.”
An Bích Hà cúi đầu nhìn anh, thấy khói đen mù mịt bay đến, nghiến răng.
Chuyện năm đó là cô ta lừa anh, nhưng chỉ cần lần này cứu được anh, còn ở dưới tình hình Hoắc Tùng Quân tỉnh táo như vậy, anh nhất định sẽ không thể chối bỏ.
Sau khi suy nghĩ rõ, An Bích Hà cúi người, kéo cánh tay Hoắc Tùng Quân, muốn đỡ anh lên.
Nhưng khi cô ta còn là một người phụ nữ khỏe mạnh, cũng rất khó có thể đỡ được Hoắc Tùng Quân dậy, càng đừng nói đến sau khi gầy yếu, hoàn toàn không có sức lực.
Mặt An Bích Hà mệt đến nỗi đỏ bừng, nhưng Hoắc Tùng Quân vẫn còn ngồi trên đất, chỉ được cô ta di chuyển một chút..