Lạc Hiếu Nhã không kiên nhẫn cắt ngang lời anh ta, vẻ mặt tràn đầy khó chịu: “Các người đã làm những gì, trong lòng rất rõ ràng.
Có thể đuổi em dâu và cháu gái ra khỏi nhà trong một ngày tuyết lớn.
Đúng là một người rộng lượng.”
Lạc Quang sững lại một chút, trừng to mắt, nhưng sự thật phơi bày trước mắt, nên anh ta không có gì để cãi lại.
Không khí trở nên xấu hổ, cho đến hành động tiếp theo của bà nội.
Bà nội Lạc không nói gì, trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất, vỗ đùi kêu rên lên.
“Con trai út của bà đã chết, chỉ để lại một mình cháu là người của dòng họ, nhưng không ngờ cháu lại bị đứa con dâu nhẫn tâm kia xúi bậy, nói ra những lời mất hiểu như vậy, luôn mồm chửi bới chúng ta, không nhận chúng ta là người thân.
Số tôi thật là khổ quá mà”
Thanh âm của bà ta sắc nhọn, tiếng khóc thê thảm, một bà lão tóc bạc ngồi trên mặt đất khóc lóc om sòm, quả thật làm cho Lạc Hiếu Nhã hoảng sợ, trong chớp mắt liền cảm thấy sửng sốt.
Sau khi kịp phản ứng lại, trong lòng cô thấy buồn cười, bà lão này mấy năm gần đây quả nhiên diễn xuất hơn người, ngay cả thể diện cũng không cần nữa.
Nhìn thấy người qua đường xung quanh chậm rãi vây lại xem, bà lão khóc càng to hơn, thậm chí còn đứng lên, kéo tay một bà lão khác đang đứng đấy xem, khóc lóc kể lể với bà ấy.
Từng chữ, từng từ đều được bà ta đổi trắng thay đen, tay chỉ về hướng Lạc Hiếu Nhã.
Những cụ già vây quanh bắt đầu nước mắt lưng tròng, cũng bắt đầu chỉ trỏ về phái Lạc Hiếu Nhã.
Lạc Hiếu Nhã đối với người già vẫn là thái độ cực kỳ tôn kính, nhưng khi bị những người không rõ sự việc đã lấy tay chỉ trỏ như vậy, cô bắt đầu cảm thấy tức giận.
“Mọi người biết cái gì, câu từ bà lão này nói đều đã đổi trắng thay đen, nói hưu nói vượn, bà ấy nói cái gì mọi người cũng tin sao?” Giọng nói trong trẻo của Lạc Hiếu Nhã vang vọng trong tiếng khóc của bà nội Lạc.
Cô mặc kệ tiếng xấu ảnh hưởng đến dòng họ, trực tiếp mở miệng nói: “Bố tôi là con trai út của bà ấy, nhưng ông ấy từ nhỏ đã không được yêu thương, khi bố vừa trưởng thành đã bị chuyển ra khỏi nhà sống theo ý của họ.
Ông ấy đi không mang theo một chút tài sản nào của gia đình, sau đấy ông kết hôn với mẹ tôi, và sinh ra tôi.
Bà nội tôi, bà ấy không thích con gái, rất nhiều năm về sau không đến nhà chúng tôi dù chỉ một lần, mỗi lần đến dịp lễ, chúng tôi chỉ muốn đến chúc mừng nhưng đều bị thu hết lễ vật và bị người đuổi ra khỏi nhà.”
Bọn họ một nhà ba người, ăn nhiều nhất chắc cũng một bát canh, ban đầu, khi đấy Lạc Hiếu Nhã mới được hai tuổi, cô đã cùng ba mẹ phải đứng ngoài gió lạnh nhiều giờ đồng hồ, nhưng bác trai tuyệt nhiên không chịu mở cửa.
Trên phía cửa sổ có thể nghe thấy tiếng bà nội, bà nội nói bọn họ không cần phải đến.
Mãi về sau, bố cũng suy nghĩ thông suốt, ngoại trừ gửi tiền bảo hiểu cho bà ấy mỗi tháng, ngày lễ tết thì đưa lễ vật, ngoài ra, ông sẽ không tự mình đến cửa nhà họ Lạc để người ta ghét bỏ.
Coi như bà nội và bác là những người họ hàng xa.
Lúc bổ xảy ra tai nạn xe, bà nội và bác trai cuối cùng cũng tới.
Ban đầu Lạc Hiếu Nhã và mẹ đều nghĩ bọn họ rốt cuộc cũng tìm thấy lương tâm của mình, cuối cùng cũng cảm thấy đau lòng vì bố.
Nghĩ rằng cho dù không thích bố nhưng bọn họ đối với bố cũng là mẹ đẻ, là anh trai ruột thịt, nhưng sự thật đã chứng minh rằng, hai mẹ con Lạc Hiếu Nhã đã nhầm rồi.
Tất cả bọn họ tới đây, chỉ vì tài sản của bố vì nhà ở và tiền tài của bố.
Tính tình mẹ hiền lành, không mạnh mẽ hơn nữa bà ấy còn bị mù, hai thứ gộp lại khiến bà ấy không khác gì một người già yếu, căn bản không đầu lại được gia đình hồ sói này.
Ngay cả cửa nhà cũng chưa kịp bước vào thì đã bị bọn họ ném vào tuyết trắng ngoài trời.
Tuyết lớn như vậy, ngay cả một bộ quần áo bọn họ cũng không để cho hai mẹ con bọn họ, rõ ràng khi đấy, bọn họ đã tính toán để hai mẹ con Lạc Hiếu Nhã bị chết rét ở ngoài.
Từ ngày đó trở đi, đối với bọn họ, trong lòng Lạc Hiếu Nhã không còn có chút tình cảm, quan hệ nào nữa.
Sau khi kết hôn với Hoắc Tùng Quân, cô nghe nói nhà của cô đã bị bọn người bác trai chiếm lấy, cô muốn lấy lại nhà, nhưng sợ gây phiền phức đến Hoắc Tùng Quân nên vẫn luôn giữ chuyện này trong lòng.
Hiện tại nếu bọn họ đã tìm tới tận cửa, cô cũng phải tính toán với bọn họ một cách rõ ràng.
Sau khi Lạc Hiếu Nhã nói ra hết mọi chuyện, mấy người lớn tuổi đang vây xem nhìn bà nội Lạc cùng gia đình bác trai với ánh mắt khinh thường.
Chiếm lấy tài sản của con trai và em trai, đem người phụ nữ góa chồng và đứa con nhỏ của họ đuổi ra khỏi nhà giữa một ngày tuyết lớn, gia đình này phải cực kỳ nhẫn tâm thì mới có thể làm ra loại chuyện vô liêm sỉ như vậy, thế nhưng bây giờ bọn họ vẫn còn mặt mũi để tìm người ta.
“Mọi chuyện chưa dừng ở đấy, sau chuyện đấy, tôi và mẹ tôi chuyển ra ngoài sống, mẹ tôi bởi vì chịu đả kích lớn nên đổ bệnh.
Rõ ràng bọn họ đã cướp đi nhà cửa cùng tài sản của bố tôi nhưng vẫn tới tận cửa nhà tôi gây khó dễ với mẹ, khiến cho mẹ tôi bị chảy máu não, qua đời trong bệnh viện.
Các người hại chết mẹ tôi, còn dám đứng trước mặt tôi, làm mấy trò đáng khinh bỉ, nhận làm người thân của tôi, thực sự quá là ghê tởm”
Ánh mắt Lạc Hiếu Nhã đỏ hoe, hung giữ nhìn bọn họ chằm chằm, tưởng tượng đến cảnh cả nhà bọn họ vây quanh một mình mẹ cô, ép mẹ cô đến đường cùng, cô liền hận không thể xé xác đám người này..