TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Châu Hữu Thiên tức giận, gửi tin nhắn: “Ông lão cô đơn, cậu sẽ không bao giờ có người yêu đâu! Còn có mặt mũi mà cười sao.”
Ngay lập tức, cả nhóm rơi vào im lặng.

Khoảng thời gian này của An Bích Hà trôi qua hết sức dễ chịu.

Nhà họ Hoắc không gây phiền phức cho nhà họ An nữa.

Nhà họ An đã được bảo đảm.

Mặc dù bị mất không ít sản nghiệp nhưng mà khá nhiều tài sản còn lại vẫn đang sinh lời.

Dưới sự cố gắng của cô ta và bố An, nhà họ An đã có thể vực dậy được một chút rồi.

Chuyện tình cảm của cô ta cũng rất ổn định.

Tuy Ngô Thành Nam vẫn chưa cho cô ta thân phận rõ ràng, cũng chưa nói cho ông cụ nhà họ.

Nhưng mà anh ta đối xử với cô ta rất tốt, mỗi ngày đều cực kỳ quan tâm cô ta.


Cứ cách hai ba ngày là hai người lại đi hâm nóng tình cảm, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Bích Hà được chăm sóc tốt nên rất hồng hào.

Vóc người và ngoại hình cũng đã được khôi phục.

Nhưng mà chuyện không thể mang thai vẫn luôn là nỗi oán hận trong lòng cô ta.

Nếu như cô ta có thể mang thai thì với tần suất thân mật giữa cô ta và Ngô Thành Nam thì chỉ sợ rằng bây giờ đã sớm mang thai.

Chỉ cần cô ta sinh con thì sẽ có thể bước chân vào nhà họ Ngô rồi..

Cô vừa nghĩ đến chuyện mình phải chịu đựng mất mát lớn như vậy thì chỉ hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Lưu Lệ Viên và Chung Khánh Ngọc đã bỏ trốn mà không thể tìm được chút dấu vết nào cả nên cô ta không thể trả thù được.

Nguồn gốc của mọi việc chính là do Hoắc Tùng Quân tung ra đoạn ghi âm của Lâm Kỳ nên mới khiến cho Lưu Lệ Viên muốn trả thù cô ta.

An Bích Hà cũng rất căm ghét Hoắc Tùng Quân, nhưng mà cô ta lại không dám ra tay với anh nên chỉ có thể tiếp tục nhằm vào Lạc Hiếu Nhã, cho người lén lút theo dõi cô.

Sự nghiệp của Lạc Hiếu Nhã đang lên như mặt trời ban trưa, được công ty coi trọng, được Cách Lệ Tư khen ngợi, mỗi ngày trôi qua đều bận rộn, đủ đầy.

Hơn nữa, quan hệ với Hoắc Tùng Quân cũng càng ngày càng tốt.

Mặc dù không kết hôn nhưng là còn mặn nồng hơn vợ chồng mới cưới.

Vài ba ngày thì ông cụ nhà họ Hoắc ông cụ còn bảo người mang các loại thực phẩm dinh dưỡng đến cho cô, những nguyên liệu nấu ăn cao cấp, có món ăn nào ngon và đẹp mắt cũng sẽ để cho Lạc Hiếu Nhã một phần.

Giống như là đã coi cô như cháu dâu thực sự vậy.

An Bích Hà tức giận đến mức ngủ không yên giấc khi nghe người giúp việc nói những tin tức này.

Trước kia, khi cô ta là vợ chưa cưới chính thức của Hoắc Tùng Quân thì trong nhà họ Hoắc, ngoại trừ mẹ Hoắc có vẻ yêu thích cô ta ra thì những người khác căn bản đều không coi cô ta ra gì.

Ông cụ lại càng không thích cô ta.


Ngay cả việc giữ cô ở lại ăn cơm cũng không muốn.

So với sự ân cần chu đáo với Lạc Hiếu Nhã bây giờ khiển cho An Bích Hà vừa oán hận vừa tức giận.

Trong đầu của cô lướt qua hình ảnh của những người trong nhà họ Hoắc, đột nhiên cô ta nghĩ đến mẹ Hoắc.

Mẹ Hoắc vẫn luôn không thích Lạc Hiếu Nhã vậy nên chắc hẳn sẽ không muốn cô lại được gả vào nhà họ Hoắc đầu.

Nếu không thì tại sao trước kia bà ấy lại làm nhiều chuyện xấu với Lạc Hiếu Nhã như vậy.

Mẹ chồng nàng dâu chắc chắn sẽ không được hòa thuận, không thể nào thiếu những mâu thuẫn được.

Cô phải đi tìm mẹ Hoắc, phải lôi kéo bà ấy về phe của mình, không thể để cho Lạc Hiếu Nhã dễ dàng gả vào nhà họ Hoắc như vậy được.

Dù cho cô có được gả vào nhà họ Hoắc thì cũng không thể để cho cô được sống cuộc sống thoải mái An Bích Hà chợt vén chăn lên, ngồi dậy.

Ở trong bóng tối, ánh mắt tràn đầy sự ác độc và mưu mô.

Từ sau khi cô ta bị phát hiện là không thể nào mang thai thì mẹ Hoắc cũng không còn liên lạc với cô ta nhiều nữa.

Sau đó lại bị phát hiện chuyện cô ta ăn cắp công lao của người khác nên mẹ Hoắc lại càng lạnh nhạt với cô ta, hầu như không còn liên lạc lại với cô ta nữa.

Làm thế nào thì mới có thể tiếp tục xây dựng lại mối quan hệ này, để cho bà ấy lại thích cô ta như trước đây?
An Bích Hà sờ lên cằm của mình, cau mày suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc có một kế hoạch.


Ngày thứ bảy, Lạc Hiếu Nhã đang ở nhà nghỉ ngơi thì nhận được cuộc gọi từ Sở Minh Nguyệt.

Trong điện thoại, giọng nói của cô ấy như đang lấy lòng: “Hiếu Nhã à, bây giờ cậu có rảnh không? Giúp tớ đến ngân hàng được không? Nha!”
Lạc Hiếu Nhã hừ lạnh: “Sở Minh Nguyệt! Từ sau khi cậu hẹn hò với Châu Hữu Thiên thì cứ vài ba hôm lại không ở nhà.

Ngày nào cũng dính lấy anh ta.

Tối hôm qua không thấy bóng dáng, cũng không nói cho tớ biết là cậu đi đâu.

Mỗi ngày hai người đều ở cùng nhau mà không cảm thấy chán sao? Cậu có biết là bao nhiêu ngày rồi tớ không nhìn thấy cậu không?”
“Hôm nay không phải là thứ bảy sao? Nên tớ mới đi du lịch với Hữu Thiên hai ngày.

Sau hai ngày tớ sẽ về, cậu đừng có ghen nữa mà Hiếu Nhã!
Đến lúc tớ về thì tớ sẽ mang đặc sản về cho cậu nhé! Xin cậu đây.

Xin cậu đấy!”
Sở Minh Nguyệt bị chỉ lỗi cũng cảm thấy hơi xấu hổ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi