Trong lòng bà ấy vô cùng hoảng hốt, có lẽ những thứ mà bà ấy đã ném đi đã không thể tìm lại được nữa.
Còn những món đồ đang xuất hiện trước mắt bà có lẽ là do Hoắc Tùng Quân đã tìm từng thứ, từng thứ về.
Mẹ Hoắc sững sờ đứng tại chỗ, vành mắt bắt đầu hơi ướt, trong đầu lại hiện lên những lời mà Lạc Hiếu Nhã đã nói.
Cô nói con trai bà ấy vứt bỏ tôn nghiêm để cầu xin cô trở về.
Nghĩ đến điều đó mà trong lòng mẹ Hoắc xót xa mãi không thôi, đó là con trai của bà ấy, là Hoắc Tùng Quân đấy!
Từ nhỏ anh đã sống trong nhung lụa, được ăn đàng hoàng, mặc tử tế, cuộc sống xuôi chèo mát mái, không ai xứng để anh nể mặt cũng chẳng ai đáng để anh cúi đầu.
Dù mẹ Hoắc để ông cụ nuôi anh từ nhỏ nhưng bà ấy thực sự rất hãnh diện về đứa con trai này.
Nhìn khắp Thành phố Vạn Xuân này xem có người nào trạc tuổi mà có thể so sánh được với Hoắc Tùng Quân không? Thế nhưng hết lần này đến lần khác, Hoắc Tùng Quân lại thua trong tay một người phụ nữ tên là Lạc Hiếu Nhã.
Trong lòng mẹ Hoắc vừa đau vừa hận nhưng lại không thể làm gì được, bởi vì anh chính là Hoắc Tùng Quân, dù bà ấy có là mẹ ruột của anh đi chăng nữa thì cũng không đủ sức làm thay đổi suy nghĩ của anh.
Thấy mẹ Hoắc nhìn chằm chằm vào thứ gì đó trong phòng, hốc mắt bắt đầu đỏ hoe thì đôi môi mỏng của Hoắc Tùng Quân mím thành một đường.
Anh mở lời: “Lần này đột nhiên bà đến đây rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu không có chuyện gì để nói thì thôi, tôi còn phải làm việc nữa.”
“Con muốn đuổi mẹ đi đến vậy à?” Mẹ Hoắc quay đầu lại nhìn Hoắc Tùng Quân rồi hỏi bằng giọng run rẩy.
Thành thật mà nói, đúng là Hoắc Tùng Quân đã bị thái độ của bà ấy làm cho bối rối.
Từ nhỏ đến lớn, Hoắc Tùng Quân đều lớn lên bên cạnh ông nội, quan hệ với bố mẹ cũng chỉ thế mà thôi, ngoài bốn chữ “máu mủ ruột rà” ra thì chẳng có tình cảm đặc biệt gì cả.
Nhất là suốt một năm qua, quan hệ giữa anh và mẹ Hoắc đóng băng đến cực điểm.
Mẹ Hoắc nhìn thấy anh ngoại trừ tranh cãi ầmĩ thì cũng chỉ có uy hiếp, đe dọa, từ trước đến nay chưa từng để lộ cảm xúc như thế khi đứng trước mặt anh.
Hoắc Tùng Quân chỉ sửng sốt một lát rồi chỉ chỉ về phía bàn trà.
Mẹ Hoắc nhìn theo hướng tay anh chỉ thì thấy bàn trà được phủ đầy bằng các tập tài liệu và bảng biểu báo cáo, hai cái máy tính đang hoạt động cùng một lúc, trên màn hình còn hiển thị vô vàn các số liệu.
Nước mắt trên mặt bà ngưng lại, không hiểu vì sao mà đột nhiên lại cảm thấy áy náy trong lòng.
Hóa ra Hoắc Tùng Quân đang bận thật, chứ không phải anh mượn cớ bận việc để đuổi bà ấy đi.
Lúc bình thường anh đều không đeo kính, chỉ khi làm việc mới đeo vào thôi.
Người bên ngoài đều truyền tai nhau rằng Hoắc Tùng Quân thông minh hơn người, có rất nhiều thiên phú trong ngành kinh doanh.
Ngay cả mẹ Hoắc cũng thấy như thế, nhưng khi thấy đống tài liệu chất cao trên bàn thì trong lòng bà ấy vẫn cảm thấy vô cùng đau nhói: “Hôm nay là cuối tuần, sao con… sao con không nghỉ ngơi?”
Hoắc Tùng Quân xoa xoa huyệt thái dương, trong đáy mắt là vẻ mệt mỏi: “Công ty có chuyện cần phải xử lý, bà có chuyện muốn nói à?”
Anh lại hỏi thêm lần nữa, bây giờ mẹ Hoắc mới mím chặt môi rồi nói ra mục đích khi đến đây của mình.
Nghe thấy Lạc Hiếu Nhã bị thương thì lông mày anh nhíu chặt lại, phản ứng đầu tiên là lấy điện thoại định gọi cho cô.
Anh đang chuẩn bị nhập số thì thấy mẹ Hoắc vẫn đang đứng bên cạnh rồi ngập ngừng.
Dường như bà ấy nhận ra tâm trạng của anh nên lấy lọ thuốc trong tay ra: “Con đưa cái này cho Hiếu Nhã, coi như là mẹ cảm ơn cô ta.”
Hoắc Tùng Quân nghe vậy thì trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, mẹ mình lại đi đưa thuốc cho Hiếu Nhã hả? Mặt trời mọc đằng Tây rồi đúng không?
Thái độ của bà ấy mềm mỏng hẳn đi, có phải là đã chấp nhận Lạc Hiếu Nhã rồi không?
Ngón tay thon dài của Hoắc Tùng Quân cầm lấy bình thuốc, anh cúi đầu xuống nhìn rồi đột nhiên nói một câu: “Tôi nhất định phải cưới Hiếu Nhã, ngoài cô ấy ra thì sẽ không phải bất cứ một người nào khác.”
Sau đó anh ngẩng đầu lên rồi nhìn mẹ Hoắc bằng ánh mắt kiên định.
Mẹ Hoắc mím môi rồi đáp lời: “Con đã lớn rồi, biết đúng biết sai nên chuyện của mình con cứ tự quyết định đi.”
Trong mắt Hoắc Tùng Quân dấy lên vẻ vui mừng.
Mẹ Hoắc không quen nhìn anh như thế này, lúc đối mặt với mẹ ruột của mình mà anh chẳng có một chút cảm xúc nào, thể nhưng vừa nhắc tới Lạc Hiếu Nhã thì lại vui vẻ như thế..