TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Mặc dù những vết thương này đều là vết thương ngoài da nhưng cũng có rất nhiều chỗ bị thương khá nghiêm trọng.

Có chỗ còn bị trầy cả một mảng da lớn, có vết rách tương đối sâu.

“Ở đó có nhiều người như vậy, sao em lại liều lĩnh đến mức đi ra thể hiện tài năng thể hả? Nếu những kẻ bắt cóc đó điện lên, thực sự động tay động chân với em thì em tính sao? Nếu em bị đám người đó chặn lại thì phải làm sao bây giờ? Tại sao em không nghĩ đến hậu quả vậy hả?”
Hoắc Tùng Quân nói bằng giọng tức giận, mà sự lo lắng trong đó lại chiếm phần nhiều.

May mà lần này Lạc Hiếu Nhã chạy thoát, nếu xảy ra chuyện gì đó và cô bị bắt lại thì mọi chuyện đã rẽ sang một hướng khác rồi.

Thực ra sau khi mọi chuyện xong xuôi, Lạc Hiếu Nhã mới nhận ra hành động của mình có hơi liều lĩnh, chuyện ngoài ý muốn rất dễ xảy ra.

Thế nhưng tình hình lúc đó vô cùng nguy cấp, cô hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, chuyện này cũng không còn cách nào khác nữa mà.


Cô nói nhỏ: “Chuyện này… chuyện này… Không phải vì bà ấy là mẹ anh sao.”
Cô vừa nói xong thì Hoắc Tùng Quân không nói gì nữa mà chỉ ngước mắt lên nhìn cô.

Lạc Hiếu Nhã cúi đầu, hai ngón tay xoắn quẩy vào nhau rồi nhéo nhéo: “Thì vì bà ấy là mẹ anh nên em mới làm như vậy.

Nếu là người khác thì tất nhiên là em sẽ cân nhắc hành vi của mình”
Tất nhiên là cô sẽ không vì một người xa lạ mà thể hiện bản lĩnh của mình, chống đối lại mấy tên bắt cóc đó mà liên lụy đến tính mạng của bản thân.

Thế nhưng người đó không phải ai khác mà chính là mẹ của Hoắc Tùng Quân.

Mặc dù đúng là côkhông thích mẹ Hoắc một chút nào nhưng cô cũng không thể giương mắt đứng nhìn bà ấy bị người ta lôi đi như thế được.

Vốn dĩ cô chỉ nghĩ cách cứu bà ấy rồi giao bà ấy cho người khác chăm sóc nhưng không ngờ trong đám người vây xem lại có nội gián của đám bắt cóc kia.

Thế nên cô không còn cách nào khác, bản thân vì cứu mẹ Hoắc nên bại lộ, thế nên cô chỉ có thể nhắm mắt rồi kiên trì trốn đến cùng.

Hoắc Tùng Quân nắm cổ chân mảnh khảnh của cô, trong lòng cảm thấy mềm mại đến mức không thể tưởng nổi.

Cái cô nhóc này, anh thực sự không biết phải nói gì với cô nữa.

Sau khi lau xong vết thương, anh lấy ra một lọ thuốc: “Đây là thuốc mẹ mang đến cho anh, bảo anh đưa cho em rồi nói là để bày tỏ lòng cảm ơn.


Nghe nói lọ thuốc này được điều chế chuyên trị vết thương, vô cùng hiệu quả khiển vết thương có thể khôi phục rất nhanh lại còn không để lại sẹo”.

Anh nói rồi mở lọ thuốc ra, một mùi đắng xộc vào không khí.

Đó là mùi vị đặc trưng của thuốc Bắc, không khó ngửi lắm.

Lạc Hiếu Nhã nhìn lọ thuốc nhỏ nhỏ đó bằng vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn phức tạp: “Anh nói xem, mẹ anh có hạ độc vào trong lọ thuốc này để em chết vì trúng độc không nhỉ? Sau đó thì bà ấy mắt không thấy, tim không phiền.

Nếu trúng độc không chết mà chỉ gần chết thì có thể khiến em hận anh suốt đời rồi.”
Hoắc Tùng Quân: “…”
“Em xem nhiều phim cung đấu quá rồi đấy” Giọng nói của anh tràn ngập vẻ bất lực: “Sao có thể có chuyện đó được, thuốc này không có độc đầu em”
Lạc Hiếu Nhã cười lúng túng: “Thì em… em đùa thôi mà.”
Chỉ là cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ mẹ Hoắc lại tặng thuốc cho cô, đúng là chuyện kinh ngạc đến mức khó tin mà.

Thế nên não cô mới bắt đầu vận hành theo ý nghĩ đó.


Hoắc Tùng Quân bôi thuốc lên vết thương cho cô, chẳng mấy chốc mà thuốc đã ngấm sâu vào trong, đem lại cảm giác lành lành rất dễ chịu.

Lạc Hiếu Nhã giật giật ngón chân, nói bằng giọng vui mừng: “Em thấy vết thương không còn đau nữa này, đúng là không có độc”
Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Tùng Quân, vậy là lại ngậm miệng vào trong sự ngượng ngùng rồi giải thích: “Thực ra em cũng không lo là trong đó có độc đâu.”
Hoắc Tùng Quân hoàn toàn không tin, anh rửa sạch tay, ngồi xuống bên cạnh rồi nhéo nhéo mặt cô: “Em vẫn sợ chết như vậy.”
“Hì hì, em thấy trên đời này đúng là có nhiều chuyện khó tin thật đấy.

Mẹ anh vốn ghét em lắm mà” Lạc Hiếu Nhã dựa vào vai anh rồi nói bằng giọng trong trẻo, Hôm nay lúc ở ngân hàng, bà ấy còn giở giọng châm biếm, mỉa mai có đủ điều, thậm chí còn trừng mắt nhìn cô rồi nói những lời vô cùng khó nghe.

Sự căm hận lớn nhường ấy sao có thể biến thành sự yêu thích chỉ vì cô đã cứu bà ấy một mạng được.

Chuyện này gắn lên người mẹ Hoắc thực sự khiến người ta khó mà tin được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi