Hoắc Tùng Quân xoa đầu cô, động tác của anh vô cùng dịu dàng như thể đang vỗ về cô vậy.
Trước đây lúc hai người kết hôn, Hiếu Nhã chưa từng nói với anh rằng cô bị tủi thân ra sao mà anh cũng không biết mẹ mình lại quá đáng với cô như vậy.
Bây giờ biết rồi thì anh sẽ không thể để mặc mẹ mình làm tổn thương hay xúc phạm Hiếu Nhã thêm được nữa.
Hiện giờ thái độ của mẹ Hoắc đã mềm mỏng hơn, chuyện này đúng là chuyện không thể tốt hơn được nữa.
Chỉ cần bà ấy không chủ động bới lông tìm vết thì Hiếu Nhã cũng sẽ không làm gì bà ấy cả.
Hai người cứ sống bình yên vậy là tốt rồi.
“Hiếu Nhã, mẹ anh sẽ không đối xử với em như trước đây nữa đâu.
Nếu bà ấy làm em tổn thương hay uất ức thì em cứ nói với anh, anh sẽ ra mặt giúp em nhé.”
Lạc Hiếu Nhã nghe anh nói vậy thì ngẩng đầu lên rồi cười hì hì: “Anh không cần phải nói giúp em đâu, em không sao thật mà.
Nếu bà ấy bắt nạt em thì em sẽ phản kích lại, anh đừng nhúng tay vào làm gì, nếu không thì dù kết quả như thế nào, người khó xử cũng chỉ là anh thôi”
Bao nhiêu cuộc tranh chấp giữa mẹ chồng nàng dâu nổ ra cũng là vì người đứng giữa là chồng có thái độ không kiên định, thiên vị bên này, bỏ mặc bên kia.
Dù sao mẹ Hoắc cũng là mẹ của Hoắc Tùng Quân, Lạc Hiếu Nhã sẽ không để anh làm chuyện quá phận với bà ấy chỉ vì giúp mình được.
Hoắc Tùng Quân ở lại nhà của Lạc Hiếu Nhã khá lâu, anh đã nấu xong cơm và xử lý tốt mọi việc giúp cô.
Thậm chí anh còn muốn ôm đồng tài liệu của mình sang nhà cô làm việc.
Thế nhưng anh bị Hiếu Nhã đuổi về.
“Em chỉ bị thương ở chân thôi, cũng chưa tàn phế mà anh” Lạc Hiếu Nhã nhìn Hoắc Tùng Quân một cách bất lực, suýt nữa thì anh gọi điện cho Triệu Khôi Vĩ bảo anh ấy mang xe lăn qua đây cho cô.
Cũng khoa trương quá rồi còn gì!
Thuốc mà mẹ Hoắc cho đúng là rất tốt, hiện giờ cô đã hết đau rồi, dù dẫm chân lên mặt đất, nhảy nhảy hai cái cũng không thấy đau đớn gì nữa.
Chắc là ngày mai đã có thể đi lại bình thường được rồi.
Hoắc Tùng Quân thấy cô vẫn ổn thì mới rời đi trong sự lưu luyến.
Anh vừa đi thì Lạc Hiếu Nhã nhận được một cuộc điện thoại, là Quý Tiêu Châu gọi tới.
Đã lâu rồi Quý Tiêu Châu không liên lạc với cô, lần này gọi điện đến thì giọng nói nghe có vẻ hưng phấn: “Hiếu Nhã, tôi điều tra được khá nhiều thông tin”
Nghe cậu ta nói vậy thì Lạc Hiếu Nhã cũng cảm thấy hứng thú, cô lên dây cót tinh thần ngay lập tức: “Tin tức gì thế, anh nghe ngóng được rồi à?”
Quý Tiêu Châu sững người rồi hơi ngượng: “Cũng không phải là tôi đã hỏi được chuyện gì, tôi vẫn đang điều tra những chuyện liên quan đến nhà họ An theo danh sách mà cô đã đưa.
Nhưng quan trọng là những chuyện xảy ra với nhà họ Lạc hai năm qua đều bị tôi điều tra ra rồi”
Lạc Hiếu Nhã biết trước đây nhà họ An vẫn chưa được coi là kiệt quệ lắm, An Bích Hà lại là con gái duy nhất trong nhà nên dĩ nhiên là họ sẽ tìm đủ mọi cách để che giấu mọi chuyện giúp cô ta.
Thế nên cũng không dễ để Quý Tiêu Châu có thể tra được tin tức gì cả.
“Không sao, chuyện liên quan đến nhà họ An không cần vội lắm”
Cô đã đợi lâu như vậy rồi thì đợi thêm một chút nữa cũng không sao, chỉ cần có thể tìm được bằng chứng An Bích Hà đã sát hại mẹ cô thì dù phải đợi bao lâu cô cũng không quan tâm.
Còn nỗi oan ức của bố cô nữa, cô cũng sẽ phải làm cho rõ ràng.
Quý Tiêu Châu thở nhẹ một hơi rồi mới kể lại những gì mà cậu ta đã nghe ngóng được.
Đầu tiên là bác Lạc, đúng là ông ta đã chiếm tài sản của em trai mình.
Chuyện náo động đó xảy ra cách đây cũng đã lâu, khi ấy ông ta dần theo một đám con tiến vào chiếm đoạt nhà Lạc Hiếu Nhã, chiếm đoạt công ty và bất động sản của nhà cô.
Chỉ trong phút chốc mà danh tiếng của ông ta đã lên như diều gặp gió, có rất nhiều người vội vàng đến nịnh hót, tâng bốc của ông ta khiến ông ta vô cùng đắc ý.
Thế nhưng tiệc vui chóng tàn, con trai ruột Lạc Quang của ông ta là một thằng phá gia chi tử.
Anh ta dính vào bài bạc và thua nợ rất nhiều tiền, trong khi gia đình họ lại không hề hay biết về chuyện đó.
Vì trả nợ cho anh ta mà bác Lạc phải dùng toàn bộ tài sản trong nhà.
Thế nên hiện giờ cuộc sống của họ đang vô cùng túng thiếu và bần cùng, thậm chí còn đến đòi tiền đứa cháu gái đã bị chính họ đuổi ra khỏi nhà.
Lạc Hiếu Nhã nghe xong tin này thì chợt hiểu ra, thảo nào lúc cô không trả tiền, biểu hiện của Lạc Quang còn gấp gáp hơn bố anh ta nhiều như vậy.
“Còn nữa này!” Quý Tiêu Châu tiếp tục nói bằng giọng hưng phấn: “Hiếu Nhã, cô biết tại sao dù không chiếm được tài sản của chủ Lạc nhưng cái ông bác cả của cô vẫn có thể sống tốt như thế không?”.