Cậu ta dần cởi ra một nút thắt khiến lòng hiếu kỳ của Lạc Hiếu Nhã cũng được gợi lên.
“Đúng thế, với số tiền lương ít ỏi của ông ta thì chắc chắn không đủ để nuôi một gia đình lớn như vậy được.”
Thế nhưng nhiều năm trước, nhà bác Lạc có sự kiện lớn, ông ta gửi Lạc Quang đến theo học lại một trường quốc tế vô cùng nổi tiếng.
Để vào được trường chẳng những cần quan hệ mà học phí hàng năm cũng vô cùng lớn.
Nhất là với một tên vô dụng, ngu dốt như Lạc Quang thì càng cần một số tiền lớn hơn.
Nhưng cả nhà họ cũng chỉ có bác Lạc kiếm ra tiền, với tiền lương ở mức trung bình của ông ta thì sao đủ đây?
“Anh Quý của tôi ơi, anh đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói cho tôi biết đi.” Lạc Hiếu Nhã ngày càng tò mò, muốn biết càng nhanh càng tốt.
Quý Tiêu Châu thấy cô tò mò đến mức gấp gáp như vậy rồi thì mới lên tiếng: “Hàng ngày bác cả của cô vẫn dựa vào sinh nhật của ông ta, sinh nhật của bà nội cô để nhận tiền hối lộ.
Lạc Hiếu Nhã nghe vậy thì bình tĩnh lại, đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu của cô.
Chỉ là cô không ngờ lời nói thuận miệng của cô lúc đó lại đúng là sự thật, chẳng trách bác Lạc lại chùn chân và rời đi một cách nhanh chóng như vậy.
“Hiếu Nhã, vì cái tên Lạc Quang đó là một thằng vô cùng phá của nên đã tiêu gần hết số tiền mà bố cậu ta có được sau khi bán công ty của chủ Lạc nhà mình đi.
Dù cô có muốn lấy lại thì cũng không còn bao nhiêu nữa.
Trong giọng nói của Quý Tiêu Châu là vẻ lo âu, sợ Lạc Hiếu Nhã sẽ cảm thấy tổn thương và mất mát.
Ai ngờ cô chỉ cười: “Không sao, tôi cũng đoán trước là vậy mà.
Bốn năm trôi qua, tôi cũng không còn trông ngóng vào việc sẽ nhận lại số tiền còn dư từ phía họ.
Tôi chỉ cần lấy lại nhà thôi, vậy là được rồi.”
Căn nhà đó còn là nhà của bố mẹ cô, cô chắc chắn phải lấy được nó về, bất kể cái giá phải trả sẽ cao đến mức nào.
“Anh Quý, anh nói xem có cách nào khiến tôi lấy lại được căn nhà của mình không?” Bố còn chưa kịp lập di chúc thì căn nhà của họ đã bị đám người kia chiếm mất.
Chẳng nhẽ cô phải báo cảnh sát thì mới có thể lấy lại được ư? Thế nhưng chỉ sợ báo cảnh sát, cảnh sát sẽ lấy lý do là chuyện riêng trong gia đình, cô và đám người đó tự giải quyết với nhau thì tốt hơn.
Với nhân phẩm của đám người nhà họ Lạc đó thì sao họ chịu ngồi xuống để thương lượng với cô đây”
“Hiếu Nhã, cô đừng gấp gáp, tôi còn tra được ít thông tin nữa” Quý Tiêu Châu VỖ về cô: “Đúng là chủ Lạc đã có tính toán từ trước rồi đấy.
Chú ấy đã tìm luật sư để lập một bản thỏa thuận từ trước, để lại căn nhà đó cho cô.
Tôi đã tìm được vị luật sư đó rồi, mại có đến gặp anh ta xem anh ta có thể giúp cô lấy lại căn nhà được hay không nhé.”
Sau khi nghe Quý Tiêu Châu nói hết, Lạc Hiếu Nhã ngẩn cả người.
Hóa ra bố cô đã chuẩn bị xong xuôi mọi chuyện, chắc vì bố cũng biết mẹ và anh trai mình là hạng người gì nên mới tìm mọi cách để giữ lại căn nhà cho con gái.
Viền mắt Lạc Hiếu Nhã hơi ướt, cô nhớ bố quá! Thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi nhưng hình ảnh về bố khắc sâu trong đầu cô lại là cảnh tưởng bố cô ngồi ở ghế lái, trên trán tràn đầy máu tươi.
Nghĩ đến hình ảnh đó khiến trái tim cô khó chịu đến cùng cực.
Cô nhất định phải lấy được nhà mình về, mai cô sẽ đến gặp vị luật sư kia.
Hôm sau, lúc Lạc Hiếu Nhã mơ màng rời giường thì thấy chân không đau nữa, nhìn xuống thì thấy vết thương cũng là khép miệng, da mới cũng đã mọc ra khiến vết thương không còn kinh khủng như hôm qua nữa.
Lúc cô xỏ dép rồi giẫm chân lên mặt đất cũng không thấy đau.
Thuốc mà mẹ Hoắc cho đúng là tốt thật, không biết là ai đã điều chế ra nữa.
Thậm chí Lạc Hiếu Nhã còn muốn đi tìm bà ấy để hỏi về người điều chế thuốc.
Nhưng nghĩ đến quan hệ giữa mình và bà ấy thì cô lại dẹp suy nghĩ của mình đi.
Quý Tiêu Châu đã lên lịch hẹn luật sư giúp cô, hai người sẽ gặp nhau ở quán cà phê ngay tầng dưới của công ty luật.
Lạc Hiếu Nhã đợi một lúc thì thấy một người đàn ông đi giày da, mặc âu phục đang vội vàng chạy tới.
“Xin lỗi cô nhé, tôi vướng công chuyện nên đến chậm”.
Vị luật sư này họ Trương, có khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, tuổi cũng không nhỏ, nhìn qua trông rất oai phong và đáng tin cậy.
Lạc Hiếu Nhã vội vàng nói: “Tôi mới là người cần xin lỗi mới phải, xin lỗi vì đã chiếm thời gian của anh nhé.”
Luật sư Trương ngồi xuống rồi đi thẳng vào vấn đề: “Cô đến đây vì căn nhà của ông Lạc Quang Nhật đúng không?”.