Người này dám đến tìm mình à? Không biết bà ta lấy can đảm ở đâu ra nhỉ? Nhưng mà mình cũng tò mò, không biết bà ta đến tìm mình để làm gì.
“Để bà ấy vào.”
Triệu Khôi Vĩ gật đầu nhưng trong lòng cảm thấy kỳ lạ, sao biểu cảm của Tổng giám đốc Hoắc trông cứ lạ lạ thế nào ấy nhỉ? Đúng là biểu cảm thay đổi không lớn lắm nhưng ánh mắt thì vô cùng lạnh lùng.
Vậy thì chắc chắn là do Tổng giám đốc Hoắc không thích bà cụ kia, mà nếu đã như vậy thì chắc chắn là do mối quan hệ giữa bà cụ đó và cô Lạc hoàn toàn không tốt.
Triệu Khôi Vĩ gọi điện lại cho quầy tiếp tân, nói bằng giọng lạnh lùng rằng Tổng giám đốc Hoắc đã đồng ý cho bà cụ vào.
Bấy giờ nhân viên tiếp tân mới đi ra sảnh lớn, ai ngờ vừa trông thấy bà cụ thì cô ta đã ngẩn cả người.
Thời gian từ lúc đó đến giờ chưa được năm phút đồng hồ, thế nhưng trước mặt bà cụ đã bày đủ loại đồ ăn thức uống vô cùng hảo hạng.
Đây là đồ tráng miệng mà Hoắc Kỳ dùng để chiêu đãi khách khứa, thế nên chất lượng không có gì để bàn, mùi vị cũng thuộc vào loại tốt nhất.
Thế nhưng không nghĩ da mặt bà cụ này lại dày như vậy.
Nhân viên tiếp tân tận mắt nhìn thấy cảnh bà cụ giật lấy hộp trà thì khóe miệng giật giật vài cái.
Bà già này tham lam thật đấy, muốn chiếm cả những thứ nhỏ nhất về tay mình, đúng là khiến người khác không dám mở mồm nịnh hót.
Bà cụ nhìn thấy ánh mắt của nhân viên tiếp tân nhưng vẫn không thấy nhục mà còn mở miệng xúc phạm ngược lại: “Cô nhìn cái gì? Không phải tôi chỉ cần một hộp trà thôi à? Hoắc Kỳ các người thiếu mấy thứ như thế này hả?”
“Bà nhìn nhầm rồi, mời bà đi bên này, Tổng giám đốc Hoắc của chúng tôi đang ngồi trong phòng làm việc chờ bà”
Nhân viên lễ tân nói xong thì đi trước dẫn đường, bà cụ vội vàng chạy theo sau, miệng thì hùng hổ mắng chửi: “Hoắc Tùng Quân là cháu rể của tôi, cẩn thận tôi bảo nó sa thại cô đấy”
Đưa bà cụ đến phòng làm việc của Tổng giám đốc Hoắc xong, cô nhân viên tiếp tân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thì không ngừng oán giận.
Vậy là cô ta về phòng làm việc, tụ tập một đám người lại rồi bắt đầu phàn nàn về bà cụ đồng thời còn tỏ ra hiếu kỳ về cô bạn gái bí ẩn của Tổng giám đốc Hoắc nhà mình.
Có loại bà nội tuyệt vời như thế này thì không biết bạn gái của Tổng giám đốc Hoắc còn là hạng người như thế nào đây.
Bà cụ Lạc đi vào trong phòng làm việc của Hoắc Tùng Quân bằng vẻ vênh váo và nghênh ngang, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của anh thì khí thế của bà cụ cũng giảm dần xuống.
Không hổ là Tổng giám đốc của Hoắc Kỳ thường xuyên xuất hiện trên tivi, đúng là khiến đối phương cảm thấy vô cùng áp lực.
.
Truyện Mỹ Thực
Bà cụ thì thầm trong lòng như thế nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười giả lả để lấy lòng rồi gọi một tiếng: “Cháu rể đó hả.”
Tiếng gọi này đúng là rất giòn giã, Hoắc Tùng Quân nghe vậy thì khóe môi nở nụ cười.
Anh xoay xoay cái bút trong tay rồi đánh giá bà cụ Lạc bằng ánh mắt hờ hững.
Trước đây anh đã điều tra về bà cụ và biết được những chuyện tuyệt vời mà bà cụ đã làm.
Bây giờ thấy mặt bà cụ nên anh càng đồng ý với câu “Tâm sinh tướng” của người xưa.
Bà cụ cũng không còn ít tuổi nữa, cũng sáu mươi bảy mươi rồi.
Tóc được nhuộm đen, trên mặt là những nếp nhăn trũng sâu, có đôi mắt hình tam giác ngược, lòng trắng nhiều hơn lòng đen, lúc nhìn người thì ánh mắt có vẻ u ám và cay nghiệt.
Vóc người bà cụ vừa nhỏ vừa gầy, liếc mắt qua thôi là cũng khiến người khác không thích.
Bà cụ thấy ánh mắt đánh giá của Hoắc Tùng Quân thì động tác vô cùng mất tự nhiên vì quá căng thẳng, cũng không thấy Hoắc Tùng Quân có chút tôn kính nào đối với bề trên cả.
Trên mặt bà cụ là vẻ nịnh bợ: “Cháu rể à, cháu và Hiếu Nhã nhà bà đã bên nhau lâu như vậy rồi mà bà vẫn chưa chính thức gặp mặt cháu”
Bà cụ vừa nói vừa lấy ra một cái túi đưa cho Hoắc Tùng Quân: “Bà cũng không biết mấy đứa thanh niên như cháu thích gì nên mang theo hộp trà qua đây làm quà”.
Hoắc Tùng Quân nhìn hộp trà bà cụ vừa đưa qua thì vừa bực mình vừa buồn cười.
Anh đã quản lý Hoắc Kỳ thời gian dài như vậy rồi, sao anh có thể không biết nhãn hiệu trà mà mình thường dùng để tiếp khách là gì chứ.
Dưới đáy hộp trà còn dán một chữ “Hoắc” vô cùng chói mắt kia…
Không ngờ bà cụ này lại cầm đồ của Hoắc Kỳ đến làm quà cho anh, đúng là làm người ta cạn lời mà..