TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Tòa cao ốc của Hoặc Kỳ vô cùng hoành tráng, môi trường làm việc ở đây cũng rất tốt, lại còn là công ty của cháu rể.

Vậy thì đãi ngộ ở đây chắc chắn tốt hơn công ty cũ rất nhiều lần rồi.

Bà cụ Lạc càng nghĩ càng thấy hay, đã bắt đầu chờ mong con trai mình thể hiện uy quyền ở Hoắc Kỳ, chức vụ sẽ lên như diều gặp gió.

Tiếng ngón tay gõ nhẹ lên bàn của Hoắc Tùng Quân kéo suy nghĩ của bà cụ lại.

Anh mỉm cười, dường như trong mắt đang lộ ra tia sáng, sống mũi vừa cao vừa thẳng, trông vô cùng ưa nhìn và dễ gần nhưng khí thế của anh quá mạnh mẽ, nh mặt trời còn chiếu rọi vào người anh khiến đối phương không dám nhìn thẳng.

Anh trả lời: “Hiếu Nhã là cô gái tôi yêu nhất cuộc đời này, cũng là cô gái duy nhất có thể khiến tôi rung động.

Để được kết hôn với cô ấy, tất nhiên là tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào cả, tốn bao nhiêu tiền cũng được, chỉ mong cô ấy có thể sống tốt hơn.

Tôi định lấy ra ba trăm năm mươi tỷ làm sính lễ cho cô ấy.”

Anh vừa nói dứt lời thì bà cụ hít sâu vào một hơi, ngón tay không kiềm chế được mà run rẩy.

Ba trăm năm mươi tỷ, là ba trăm năm mươi tỷ đấy, đủ để cả nhà họ sống trong sung sướng cả đời.

Thế nhưng vẫn chưa xong, Hoắc Tùng Quân tiếp tục nói: “Cũng không thể thiếu nhà và xe được.

Tôi có biệt thự và bất động sản ở rất nhiều nơi trên cả nước.

Chỉ cần Hiếu Nhã thích thì tôi sẽ để cô ấy đứng tên.

Còn có các trang viên ở nước ngoài nữa, chỉ cần cô ấy muốn thì tôi sẽ cho cô ấy hết”.

Bà cụ cố gắng kiểm soát để bản thân mình không ngất đi, ngón tay run lên như bị bệnh động kinh, đang chuẩn bị nói mấy câu để khen Hoắc Tùng Quân thì ai ngờ lại nghe anh nói: “Tất nhiên là tôi sẽ giao toàn bộ sính lễ cho Hiếu Nhã, còn bà và bác cả của Hiếu Nhã không hề dưỡng dục cô ấy dù chỉ một ngày, chỉ có quan hệ trên danh nghĩa, trên giấy tờ vậy thôi.

Thế nên tôi sẽ không cho các người bất cứ thứ gì cả.

Trước đây thế nào thì sau này cũng như vậy.

Hôm đám cưới của chúng tôi diễn ra, nếu các người muốn đến tham dự thì tôi sẽ chuẩn bị một bàn tiệc cho các người, đừng nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác!”
Ngực bà cụ như có thứ gì nghẹn lại, hai mắt đảo một vòng, suýt chút nữa thì hôn mê bất tỉnh.

Ba trăm năm mươi tỷ, còn có nhà, xe, trang viên ở nước ngoài,… tất cả những thứ ấy vừa rời xa tầm tay của họ một cách dễ dàng.

Bà cụ như vừa phải chịu đả kích vô cùng lớn, một lúc lâu sau mà vẫn không phản ứng lại được.

Bà cụ chỉ tay vào mặt Hoắc Tùng Quân, sắc mặt tái nhợt còn ngón tay thì phát run: “Cậu… Cậu… Cậu dám đùa giỡn với tôi, cậu không muốn cưới Hiếu Nhã..”
Hoắc Tùng Quân nghe vậy thì cười: “Hiếu Nhã có lấy tôi hay không cũng là do cô ấy quyết định, bà không quyết định thay cô ấy được đâu.


Đừng lấy mấy chuyện này ra để hù tối nữa.”.

Truyện Việt Nam
Nét mặt bà cụ căng cứng lại, định nói thêm gì đó thì Hoắc Tùng Quân tiếp tục nói: “À đúng rồi, những chuyện trước kia bà đã làm tôi vẫn còn nhớ kỹ đấy.

Bố Hiếu Nhã vừa qua đời, bà đã đuổi hai mẹ con cô ấy ra khỏi nhà, lúc đó Hiếu Nhã bị mù còn mẹ cô ấy thì đang bị bệnh nặng.

Có thể làm ra được loại chuyện như vậy mà bà vẫn còn muốn mượn danh nghĩa của cô ấy để mọi tiền của tôi à? Bà nghĩ cũng được quá rồi đấy”
Sao… Sao nó lại biết chuyện này?
“Có phải con Lạc Hiếu Nhã nói cho cậu biết không? Đừng nghe nó nói bừa…” Bà cụ Lạc muốn thanh minh mấy câu.

“Chậc chậc chậc.” Hoắc Tùng Quân xua tay, cắt ngang lời nói của bà cụ rồi tắt ngấm nụ cười, cả khuôn mặt trở nên vô cùng lạnh lùng: “Vậy thì chắc là bà không biết rồi.

Tôi và Hiếu Nhã đã kết hôn từ bốn năm trước, ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy chính là ngày bà đuổi hai mẹ con cô ấy ra khỏi nhà đấy!”
Trong kinh ngạc không có vui mừng, đã dự tính nhưng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn là như thế này ư?
Bà cụ nghe anh nói xong thì ngã thẳng xuống đất ngất đi.

Triệu Khôi Vĩ nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy vào thì nhìn thấy bà cụ Lạc đang nằm thẳng đơ trên mặt đất, không nhúc nhích.

Vậy là anh ấy đưa mắt nhìn ông chủ của mình bằng vẻ kinh ngạc.


Triệu Khôi Vĩ thấy anh đang ngồi làm việc, dáng vẻ giống hệt như lúc anh ấy chạy vào đây lần đầu.

Miệng lưỡi của ông chủ mình thực sự quá độc ác, vậy mà có thể dùng lời nói để làm bà cụ này ngất đi.

“Tổng giám đốc Hoắc, chuyện này…” Anh ấy chỉ chỉ vào bà cụ rồi hỏi.

Hoắc Tùng Quân nhìn, lúc bà cụ té xỉu, anh cũng khá ngạc nhiên nhưng sau đó lại thấy dưới mí mắt đang nhắm hờ, con người của bà cụ vẫn chuyển động không ngừng nên không phải bà cụ ngất đi mà chỉ giả vờ thôi.

Vậy là anh phân phó cho Triệu Khối Vĩ: “Cơ thể bà cụ không ổn, vì kích động quá nên mới ngất đi.

Cậu đưa bà ấy đến chỗ bác sĩ Trung y mà ông nội tôi vẫn hay đến thăm, nhờ bác sĩ châm cứu cho bà ấy”.

Anh vừa nói dứt lời thì bà cụ đã mở mắt ra rồi thở dài: “Có… Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy?”
Triệu Khôi Vĩ: “…”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi