Lạc Hiểu Nhã vội vàng rời khỏi vòng tay của Hoắc Tùng Quân, chỉn chu lại quần áo của mình rồi liếc xéo anh một cái.
Nhưng da mặt Hoắc Tùng Quân vốn dày nên anh cảm thấy chẳng sao cả.
“Em phải về công ty rồi, bà cụ vừa làm loạn ở đấy nên em về giải quyết hậu quả đã anh nhé”
Hoắc Tùng Quân tiễn cô ra khỏi cửa công ty, dọc đường đi, có rất nhiều nhân viên mượn cớ đi ra ngoài để nhìn trộm hai người họ.
Lạc Hiểu Nhã đỏ bừng mặt lên, ra khỏi công ty, cô mới thở phào một hơi: “Nhân viên công ty anh tò mò thật đấy” Một đám người xông ra nhìn cô như thể cô là kỳ trân dị thú gì đấy không bằng.
Hoắc Tùng Quân cong môi: “Thì em là bà chủ tương lai của họ mà, tất nhiên là họ phải tò mò rồi.”
Lạc Hiểu Nhã tức giận nhìn anh: “Anh học thói dẻo miệng này ở đâu vậy? Làm ăn với Châu Cảnh Thiên nhiều nên anh nhiễm thói xấu của anh ta rồi đúng không?”
Anh nghe vậy thì xoa đầu cô bằng vẻ dịu dàng, trên miệng là nụ cười tươi: “Anh chỉ ăn ngay nói thật thôi mà.”
Anh có khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, mũi cao, môi mỏng, màu mắt nhạt trông có vẻ hờ hững nhưng lúc anh cười thì như có một vì sao vỡ tan ra rồi chui vào đáy mắt anh, trông vô cùng quyến rũ.
Lạc Hiểu Nhã có thể cảm nhận được nhịp tim đập dồn dập của mình, ngay cả hơi thở của cô cũng trở nên khó khăn.
Cô vội vàng rời mắt đi chỗ khác, không kịp chào hỏi gì mà đã xoay người chạy đi.
Cái tên Hoắc Tùng Quân này vừa sử dụng mỹ nam kế với cô, nếu cứ nhìn lâu thêm tí nữa thì chắc cô sẽ không chịu được mất.
Hoắc Tùng Quân thấy cô hoảng hốt chạy đi thì bật cười rồi mới đi vào công ty, vừa đi vừa lấy điện thoại ra nhắn cô nhớ chú ý an toàn.
Ai ngờ trong nhóm làm việc của công ty có rất nhiều tin nhắn mới anh chưa đọc nên nhấn vào đọc qua một lượt.
Đúng lúc đi đến chỗ cô nhân viên tiếp tân, anh bước qua bên đó rồi gõ lên mặt bàn trước mặt cô ta: “Cô đến phòng tài vụ nhận một tháng lương đi.”
Sau khi gửi tin nhắn kia đi thì cô nhân viên tiếp tân vẫn luôn nơm nớp lo sợ.
Bây giờ thấy ông chủ đi về phía mình lại còn nói một câu như vậy khiến cô ta run rẩy đứng dậy rồi bắt đầu xin lỗi: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi sai rồi, tôi không nên nhắn những tin có nội dung không liên quan đến công việc trong giờ làm, lại còn… lại còn nhắn vào nhóm làm việc chung của công ty.
Tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, lần sau tôi sẽ không tái phạm sai lầm như thế này nữa.
Tổng giám đốc trừ lương tôi cũng được nhưng xin anh, xin anh đừng sa thải tôi, tôi trên còn mẹ già dưới có con thơ…”
Cô ta còn chưa nói hết thì Hoắc Tùng Quân đã ho nhẹ một tiếng: “Cô hiểu lầm rồi, tiền lương một tháng này là tiền thưởng của cô.”
“Hả?” Cô nhân viên tiếp tân ngẩn người ra rồi ngơ ngác nhìn Hoắc Tùng Quân.
Anh nói xong thì rời đi với tâm trạng vui vẻ.
Một lúc lâu sau, cô nhân viên tiếp tân đó mới ngơ ngác ngồi xuống.
Đồng nghiệp điên cuồng nhắn tin qua điện thoại cho cô ta: “Vừa nãy tôi thấy Tổng giám đốc đến tìm cô, anh ấy nói gì với cô thế?”
Cô ta trả lời: “Tổng giám đốc Hoắc bảo tôi đi nhận một tháng lương ở bộ phận tài vụ..”
Mấy giây sau, đồng nghiệp của cô ta nhắn lại: “Cô yên tâm đi, dù rời khỏi Hoắc Kỳ nhưng chúng ta vẫn luôn là bạn tốt.”
Cô nhân viên tiếp tân đó biết đồng nghiệp cũng hiểu lầm như mình nên giải thích một cách vội vàng: “Tổng giám đốc Hoắc không sa thải tôi, anh ấy bảo số tiền đó là tiền thưởng của tôi.”
Lần này thì phải mất một lúc lâu sau người đồng nghiệp kia mới trả lời: “Tôi hâm mộ chết mất thôi, Tổng giám đốc Hoắc thưởng cho cô vì lý do gì vậy? Vì tin nhắn kia của cô à?”
Nhân viên tiếp tân nhớ lại tin nhắn mình đã gửi đi rồi trả lời bằng vẻ do dự: “Chắc là vì tôi khen bạn gái anh ấy xinh hoặc là vì tôi khen hai người họ xứng đôi chăng?”
Nếu đúng là như vậy thì Tổng giám đốc Hoắc đúng là một người rất yêu bạn gái của mình mà.
Đây chính là tình yêu thần tiên đấy!
Lạc Hiểu Nhã trở lại công ty thì mua trà sữa rồi nói lời xin lỗi với từng đồng nghiệp một.
Thực ra các nhân viên trong công ty cô cũng không giận dữ gì cả, thấy cô đi qua còn lo lắng hỏi thăm cô.
“Hiểu Nhã, người đó là bà nội ruột của cô à? Sao bà ta đối xử với cô như đối xử với kẻ thù thế?”
Lạc Hiểu Nhã bị mấy người đồng nghiệp thân thiết kéo lại hỏi câu này.
Cô không muốn chuyện riêng của mình bị truyền khắp công ty nên chỉ nói: “Ừ, bà cụ là bà nội ruột của tôi.
Nhưng bà ấy không thích bố tôi nên kéo theo không thích tối thôi”
Đồng nghiệp thấy cô không muốn kể nhiều nên cũng biết điều không hỏi thêm nữa, ôm cốc trà sữa rồi rời đi..