An Bích Hà vẫn cảm thấy vô cùng mong đợi với người theo đuổi này.
Cô ta vừa nói xong thì nhanh chóng đi về phía kia, ánh mắt Phương Ly cũng lóe lên, cô ta cũng vội vàng chạy theo.
Vị trí của tập đoàn An Thị nằm trong khu vực sầm uất, vì thế có không ít người vây xem cảnh tượng tỏ tình này, An Bích Hà cũng không có cách nào để chen vào đó.
Phương Ly vì muốn lấy lòng An Bích Hà mà nhanh chóng lên tiếng để đám người kia tản ra: “Nhường một chút, nhường đường một chút với, nữ chính đã xuất hiện rồi.”
Cô ta vừa dứt lời, đám người đứng ở kia quay đầu lại theo bản năng, nhiều ánh mắt nhanh chóng tụ lại trên người An Bích Hà.
Dáng vẻ của cô ta hiện giờ khác nhiều so với trước kia thế nhưng vẫn có thể nhận ra được.
Mọi người nhanh chóng né sang một bên để nhường đường cho An Bích Hà bước vào.
An Bích Hà khẽ hất cằm, hưởng thụ ánh mắt hôm mộ của những người kia, thế nhưng trên mặt cũng không kìm được vẻ kích động, ánh mắt nghiêm túc nhanh chóng bước vào.
Phương Ly theo sát phía sau, dáng vẻ trang nghiêm trông như một cô hầu nhỏ bé.
Ngay khi hai người đi tới chính giữa, sau khi thấy rõ người làm những chuyện này là ai lập tức ngẩn người tại chỗ.
An Bích Hà trông khá ổn thế nhưng biểu cảm trên mặt Phương Ly như mất không chế, há miệng, vẻ mặt khó tin, ánh mắt nhìn chằm chằm người đang đứng ở đó.
“Trần… Trần Thanh Minh?”
Cô ta hoài nghi lên tiếng, sau đó dùng sức xoa mắt mình, xoa tới mức suýt nữa rớt cả mi giả, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía người ở phía kia.
Vẫn là Trần Thanh Minh, là người mà cô ta luôn luôn nhớ tới.
Phương Ly siết chặt nắm đấm, cắn chặt môi dưới, cố gắng khống chế suy nghĩ của mình.
Sao Trần Thanh Minh có thể tỏ tình với An Bích Hà như thế chứ, không phải anh ta ghét nhất là nhà họ An sao? Tại sao bây giờ lại tỏ tình với An Bích Hà?
Cô ta cảm thấy vô cùng khó hiểu, An Bích Hà lên tiếng hỏi thay Phương Ly, cô ta đưa mắt nhìn chằm chằm Trần Thanh Minh, cau mày hỏi: “Trần Thanh Minh, anh đang giở trò gì đấy, đùa giỡn trước cổng công ty tôi sao?”
Quan hệ giữa nhà họ An và nhà họ Trần vô cùng tồi tệ, sao Trần Thanh Minh có thể đến tỏ tình với cô ta được chứ.
Phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu cô ta chính là cho rằng chuyện này không thể nào.
Chắc chắn Trần Thanh Minh đang muốn đùa với cô ta, tuyệt đối không phải thật lòng.
Trần Thanh Minh khẽ rũ mắt xuống, biểu cảm có chút đáng thương, ngón tay siết chặt An Bích Hà, âm thanh khi nói cũng để lộ vẻ tủi thân, buồn phiền.
“Tôi biết hành động của mình khiến cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hai gia đình chúng ta vẫn luôn không hợp nhau, chắc chắn cô cho rằng tôi đang đùa giỡn với cô.”
Trong lòng An Bích Hà cũng nghĩ như thế, chân mày cô ta giật giật, muốn nghe thử xem anh ta sẽ nói gì tiếp theo.
Trần Thanh Minh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng An Bích Hà, tựa như trong mắt chỉ có mỗi cô ta mà không còn ai cả.
Ánh mắt anh ta hiện lên vẻ đau lòng, ngay cả âm thanh khi nói cũng có chút khàn khàn: “Trước đây nhà tôi vẫn luôn hướng tôi theo tư tưởng này, tôi biết rõ chuyện tình cảm này sẽ không được gia đình tôi chấp nhận thế nhưng tôi không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của cô, trong đầu tôi chỉ toàn là bóng hình của tôi.
Tôi có cảm giác như mình bị loạn nhịp vậy.”
“Trần Thanh Minh, những lời anh nói tôi không hề tin.
Trước đây anh vô cùng ghét tôi, vẫn luôn giúp đỡ Lạc Hiểu Nhã cơ mà”
Nhắc tới chuyện này, An Bích Hà cảm thấy vô cùng tức giận.
Lúc xảy ra tranh cãi, Trần Thanh Minh đã đứng sau ủng hộ Lạc Hiểu Nhã, luôn giúp cô chống lại cô ta.
Người như vậy sao có thể thích cô ta được chứ?
Trần Thanh Minh nghe thấy thế, ánh mắt nhanh chóng hiện lên vẻ áy náy: “Tôi rất muốn nói xin lỗi cô về những chuyện trước kia.
Lúc đó trong đầu tôi cũng chỉ có cô thôi thế nhưng phải đè nén tình cảm của mình, tôi sắp phát điên lên rồi.
Cho nên tôi chỉ có thể đối xử với cô như thế, dùng những lời lẽ độc ác để có thể che giấu tình cảm của tôi.
Thế nhưng cuối cùng tôi lại phát hiện ra, tôi càng làm như thế thì lại càng không thể bỏ được cô”.