Vừa nói vẻ mặt anh ta lại hiện lên vẻ thâm tình: “An Bích Hà, tôi cầu xin cô đấy, cô đừng ở cùng với anh ta, cho tôi một cơ hội có được không?”
Trần Thanh Minh có tướng mạo xuất chúng, trang phục cũng vô cùng xuất sắc, đừng ở chính giữa khinh khí cầu hoa hồng, chân thành tỏ tình.
Những nữ sinh đứng xung quanh xem cũng cảm thấy vô cùng xúc động, hâm mộ nhìn An Bích Hà.
Không biết ai đó đột nhiên kêu lên: “Đồng ý đi” Những người đứng xung quanh cũng bắt đầu trở nên ồn ào.
An Bích Hà bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, dao động khi nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Trần Thanh Minh.
Cô ta há miệng, đưa mắt nhìn Trần Thanh Lâm, trong lòng đột nhiên có cảm giác vui sướng.
Không liên quan tới chuyện tình cảm, cô ta chẳng qua chỉ thích cảm giác được người khác theo đuổi này mà thôi.
Trong lòng không nhịn được mà cảm thấy đắc ý.
Thế nhưng cô ta không thể nào ở bên cạnh Trần Thanh Minh được, dù sao thì mối quan hệ giữa nhà họ An và nhà họ Trần vẫn vô cùng tồi tệ.
Hơn nữa mặc dù nhà họ Trần không tệ thế nhưng vẫn kém hơn nhà họ Ngô.
Mục tiêu của cô ta bây giờ chính là lấy được tình cảm của ông cụ Ngô, phải mau chóng gả cho Ngô Thành Nam, trở thành mợ chủ của nhà họ.
Ngô, vì thế cô ta cũng không có thời gian để lãng phí với Trần Thanh Minh.
Thế nhưng nếu để anh ta làm lốp xe dự phòng thì vẫn có thể, thế nhưng lốp xe dự phòng này lại là cấp trên của Lạc Hiểu Nhã.
Ánh mắt cô ta chuyển động, trong lòng có quyết định.
An Bích Hà ngẩng đầu, nhìn người đang khẩn trương đứng trên kia, ánh mắt thâm sâu nhìn thẳng vào Trần Thanh Minh, đôi môi nhỏ cong lên: “Trần Thanh Minh, anh cho rằng anh nói mấy câu này là tôi sẽ tin rằng anh thật sự thích tôi sao?”
Lòng Trần Thanh Minh động một cái, ủ rũ cúi đầu.
Anh ta đã cho rằng An Bích Hà sẽ không tin thế nhưng Lạc Hiểu Nhã lại bảo rằng cô ta sẽ tin.
Bây giờ thì hay rồi, anh ta đứng trước mặt nhiều người như thế, không những nói ra những lời trái lương tâm, làm chuyện mất mặt như thế mà vẫn còn bị An Bích Hà từ chối.
Mặt mũi của anh ta đều đã bị mất sạch.
Mới vừa rồi, anh ta còn thấy có người quay video lại, e rằng không bao lâu nữa chuyện anh ta bị An Bích Hà từ chối sẽ truyền khắp trên mạng.
Trần Thanh Minh khóc không ra nước mắt, vẻ mặt anh ta lúc này trông vô cùng phiền muộn.
Thế nhưng dáng vẻ thế này của anh ta trông càng chân thành hơn, hoàn hảo để lộ vẻ đau buồn sau khi tỏ tình thất bại.
Một số người phụ nữ đứng vây xem ở phía kia đứng không vững, có một số người đứng bên cạnh An Bích Hà cũng bắt đầu lên tiếng khuyên nhủ cô ta.
“Cô gái à, cậu chàng này thật lòng với cháu đấy.
Cháu nhìn xem cậu ấy sắp khóc rồi kìa.
Một người đàn ông lớn như thế, vất vả lắm mới có dũng khí nói ra những lời như thế trước mặt nhiều người, thế mà sao cháu lại cho rằng cậu ấy đang nói dối chứ? Nếu là chồng bác mà nói như thế với bác thì cho dù có là mơ bác cũng cười đến khi tỉnh dậy”.
Lời nói này rơi vào tại Trần Thanh Minh khiển trán anh ta bắt đầu xuất hiện vạch đen.
Nói anh ta lấy hết dũng khí để tỏ tình anh ta có thể nhận, bởi vì nói ra những lời trải lương tâm như thế đúng là không dễ dàng gì.
Thế nhưng nếu nói anh ta khóc thì xin lỗi anh ta không nhận.
Rõ ràng là An Bích Hà có hơi dao động khi nghe lời nói của bác gái này, khóe miệng cô ta không nhịn được mà nở nụ cười đắc ý, thế nhưng ngoài miệng lại vô cùng cứng rắn.
“Trần Thanh Minh, nếu anh nói anh thích tôi vậy thì anh chứng minh cho tôi thấy đi”
Cô ta vừa nói xong, người vẫn còn đang mơ màng ở cõi thần tiên là Trần Thanh Minh nhanh chóng vực dậy tinh thần: “Cô nói đi, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm thì tôi sẽ làm hết.”
An Bích Hà nhướng mày, vẻ mặt nhanh chóng trở nên độc ác: “Tôi muốn bây giờ anh phải lập tức sa thải Lạc Hiểu Nhã”..