Lúc này, trên mặt của Lạc Hiểu Nhã lại xuất hiện một nụ cười.
Có thể khiến cho Hoắc Tùng Quân công nhận, vậy chứng tỏ biện pháp này thực sự có hiệu quả, may mà không uổng phí sự hy sinh của Trần Thanh Minh.
Cô nhớ đến chuyện Trần Thanh Minh vừa nhờ mình, liền nói cho Hoắc Tùng Quân nghe.
Hoắc Tùng Quân trầm mặc một lúc rồi nói: “Lúc anh xem video tỏ tình kia, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu của anh chính là suy nghĩ làm sao để có thể giết chết anh ta”
Lạc Hiểu Nhã:..
Trần Thanh Minh quả thực hiểu rất rõ phong cách làm việc của Hoắc Tùng Quân, khó trách vì sao anh ta lại muốn cô sớm thông báo chuyện này cho Hoắc Tùng Quân, người đàn ông này đúng thật là…
Tuy vậy nhưng ở trong lòng, cô cảm thấy rất ngọt ngào.
Có một người luôn che chở và bảo vệ cho mình, cảm giác này đúng là không tệ một chút nào cả.
Lúc hai người đang nói chuyện nói nhau, ở bên kia, An Bích Hà không chịu ngồi yên.
Trên đường lái xe đến khách sạn, cô ta vẫn luôn nghĩ đến màn tỏ tình của Trần Thanh Minh.
Khóe môi của cô ta nhếch lên, hiện rõ sự thoải mái, vui vẻ.
Sau khi xuống xe, cô ta nhìn thấy Ngô Thành Nam đang đứng chờ ở cửa.
Ngay lập tức, cô ta chạy tới, ôm chặt lấy anh ta.
Chỉ là ngón tay còn chưa chạm tới, cô ta đã bị Ngô Thành Nam đẩy ra.
Anh ta không thể hiện cảm xúc gì, chỉ nói với giọng điệu mỉa mai: “Xem ra cô rất vui vẻ nhỉ! Được Trần Thanh Minh tỏ tình nên cô mới vui mừng như thế sao?”.
Nghe lời Ngô Thành Nam nói, An Bích Hà sửng sốt một chút, rồi sau đó, cô ta nhanh chóng biến thành dáng vẻ nũng nịu, ôm lấy Ngô Thành Nam.
“Anh ghen sao? Làm sao em lại vui mừng vì chuyện đó được chứ?”
Ngô Thành Nam cúi đầu nhìn người đẹp trong ngực, khóe miệng giật giật.
Anh ta không có nhiều tình cảm với An Bích Hà, nên không thể nói là ghen được.
Chỉ là anh ta đã ngủ với An Bích Hà nhiều lần, trong lòng đã sớm mặc định An Bích Hà là người của mình.
Ngô Thành Nam không cho phép người của mình lại đi thương nhớ một người đàn ông khác.
Một chút gian dối cũng không thể có.
An Bích Hà ngửa đầu lên, thấy sắc mặt của anh ta không tốt, liền vội vàng giải thích: “Em vui mừng là vì Trần Thanh Minh nói anh ta sẽ đóng băng hoạt động của Lạc Hiểu Nhã”
Ngô Thành Nam cúi đầu xuống nhìn nét mặt của cô ta, cau mày nói: “Cô xác định chuyện này là thật sao?”
An Bích Hà tươi cười với anh ta, gương mặt thanh tú của cô ta mang theo vẻ quyến rũ: “Có phải hay không thì ngày mai chúng ta cũng sẽ biết thôi”
Đối với màn tỏ tình của Trần Thanh Minh, An Bích Hà thực sự rất đắc ý.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta không nghi ngờ gì cả.
Nếu như ngày mai, Trần Thanh Minh thực sự đóng băng hoạt động của Lạc Hiểu Nhã, lúc đó, cô ta mới có thể hoàn toàn an tâm được.
Sắc mặt của Ngô Thành Nam dịu đi, anh ta đưa tay kéo An Bích Hà vào trong lồng ngực của mình, đôi mắt ôn hòa tràn đầy sự nghiêm túc và thô bạo: “An Bích Hà, bây giờ, hai nhà chúng ta đang ngồi trên cùng một con thuyền.
Cô tốt nhất là xác định được mình nên làm gì và không nên làm cái gì?
An Bích Hà không hề che giấu tâm tư ở trước mặt của anh ta.
Ngô Thành Nam biết cô ta có tâm tư riêng, nên mới mở miệng nhắc nhở.
Anh ta sợ rằng Trần Thanh Minh cũng có cùng mục đích giống anh ta, muốn được phân chia tài sản của nhà họ An.
An Bích Hà kinh ngạc, ánh mắt của cô ta có một chút bối rối.
Một lúc sau, cô ta đưa tay lên sờ mặt của anh ta, cười nói: “Anh còn nói mình không ghen sao? Anh yên tâm, ngoại trừ anh, em sẽ không để cho bất kỳ ai có cơ hội đầu Ngô Thành Nam biết An Bích Hà đang hiểu lầm mình, nhưng anh ta cũng không nói gì thêm nữa.
Hiểu lầm cứ thì hiểu lầm đi! Chỉ cần An Bích Hà vẫn đi theo anh ta, giao hết tài sản của nhà họ An cho anh ta, lúc đó, anh ta liền có thể dễ dàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của cô ta.
An Bích Hà cuối cùng cũng không nhìn thấy được bất kỳ cảm xúc gì ở trên khuôn mặt của anh ta.
Lúc này, cô ta mới nở một nụ cười, kéo anh ta đi vào trong khách sạn: “Mỗi lần gặp nhau đều đến khách sạn không phải là biện pháp tốt, có thể bị người khác nhìn thấy.
Sau này, chúng ta vẫn nên tìm một nơi cố định để hẹn hò”
Ngô Thành Nam cũng cảm thấy không an toàn, gật đầu đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, khi vừa tỉnh dậy, An Bích Hà đã thấy Ngô Thành Nam đang ngồi tựa vào đầu giường nhìn điện thoại.
Cô ta mơ mơ màng màng ngồi dậy: “Sao anh dậy sớm vậy?”.