TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



“Vì cuộc sống hạnh phúc sau này của chúng ta, cô sẽ giúp tôi đúng không, Bích Hà?”
Lời này của anh ta khiến cho An Bích Hà cảm thấy vô cùng xúc động, cô ta rúc vào trong ngực của Ngô Thành Nam, giọng điệu quyến luyến: “Vâng, em sẽ giúp anh.

Dù anh làm cái gì, em cũng sẽ đều giúp anh”
Ngô Thành Nam sờ lên tóc của cô ta, ánh mắt trở nên sắc bén.

Bên này, không biết An Bích Hà và Ngô Thành Nam đang lên kế hoạch đối phó với mình và Hoắc Tùng Quân, Lạc Hiểu Nhã đang bàn giao lại công việc ở Trần thị.

Trong khoảng thời gian này, cô sẽ không xuất hiện ở công ty nữa.

Nhân viên trong công ty đều không biết chuyện, nên ai cũng cảm thấy nuối tiếc, đặc biệt là người của bộ phận thiết kế.

Bọn họ còn có chút oán trách Trần Thanh Minh.

Hiện tại Lạc Hiểu Nhã vẫn chưa thể nói sự thật cho bọn họ biết, chỉ có thể mỉm cười an ủi: “Trần tổng làm như thế nhất định là có nỗi khổ riêng của mình.


Chị không có ở đây, mọi người nhớ phải giữ gìn sức khỏe, làm việc thật tốt, đừng để bị bệnh ra đó, nhớ chưa?”
Một cô gái ở bộ phận thiết kế kéo tay của Lạc Hiểu Nhã lại, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh ấy thì có nỗi khổ gì chứ? Chỉ là thấy sắc quên tình, vì một người phụ nữ mà có thể làm ra chuyện như vậy, đúng là óc mê bị mê muội cả rồi!”
Nhân viên của Trần thị không có thiện cảm với An thị.

Vì vậy, sau khi xem video Trần Thanh Minh tỏ tình, bọn họ đều không cảm thấy có một chút cảm động nào cả, phản ứng đầu tiên chính là tự hỏi bản thân: Trần tổng bị làm sao vậy? Tại sao anh ấy lại tỏ tình với An Bích Hà?
Đúng lúc này, Trần Thanh Minh ra khỏi phòng làm việc.

Anh ta nghe được lời của cô gái nói, thì sắc mặt tái xanh đi.

Trong lòng của anh ta cũng có ủy khuất chứ bộ! Nhưng vì kế hoạch “lớn” của Trần thị, anh ta chỉ có thể hy sinh chính mình.

Cô gái thấy ông chủ đi ra thì ngay lập tức ngậm miệng lại.

Dù không có ai nói gì, nhưng ảnh mắt của bọn họ lại không hề che giấu đi sự oán trách.

Trần Thanh Minh đón nhận ánh mắt của mọi người, đi đến trước mặt Lạc Hiểu Nhã, nhỏ giọng nói: “Công ty đã sắp xếp cho cô rồi.

Tất cả đều là vì nghĩ cho cô mà thôi.

Cô luôn phải đi lại giữa công ty và Cách Lệ Tâm, nếu tiếp tục như vậy, e là sức khỏe của cô sẽ không chịu được.

Vì vậy, công ty đưa ra quyết định này, hy vọng cô không oán hận công ty”
Nụ cười trên gương mặt của Lạc Hiểu Nhã nhạt đi, cô trả lời một cách máy móc: “Công ty quan tâm như vậy, sao tôi có thể oán hận công ty được chứ?”
Nhìn thấy quan hệ của hai người không còn hòa hợp như trước nữa, có một người trong văn phòng lặng lẽ đi ra ngoài gọi điện thoại.

Người kia chắc cũng không biết rằng hành động đột ngột đó của mình lại rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.

Lạc Hiểu Nhã và Trần Thanh Minh trao đổi ánh mắt, không nói gì thêm.

Lạc Hiểu Nhã rời khỏi công ty, đi đến Cách Lệ Tâm.


Chờ đến khi cô trở về đến nhà, thì trời đã tối rồi.

Cô ở dưới lầu, nhìn thấy trong nhà vẫn chưa sáng đèn.

Đêm nay, Sở Minh Nguyệt lại không trở về, không biết Châu Hữu Thiên đã đưa cô ấy đi đâu rồi.

Lúc trước, Sở Minh Nguyệt sống rất lý trí, có thể tỉnh táo mà kiểm soát mọi việc nhưng sau khi yêu đương với Châu Hữu Thiên, cô ấy giống như một thiếu nữ yêu sớm, cảm thấy tình yêu rất mới lạ.

Cô ấy cũng trở nên vô cùng ngây thơ, không còn là bộ dạng trước kia.

Lạc Hiểu Nhã rất vui mừng.

Trước kia, Sở Minh Nguyệt sống quá khép kín, quá kìm chế.

Bây giờ, cô ấy có thể mở rộng lòng mình với Châu Hữu Thiên, cũng có thể suy nghĩ về chuyện yêu đương, kết hôn.

Đang suy nghĩ, cửa thang máy bỗng “đinh” một tiếng mở ra.

Lạc Hiểu Nhã cúi đầu đi ra, tìm chìa khóa mở cửa nhà.


Đột nhiên, trước mặt cô xuất hiện một bóng đen lớn.

Cô vô thức run lên một cái, ngẩng đầu thì nhìn thấy một khuôn mặt già nua, tràn đầy nếp nhăn.

Cô giật nảy mình, lùi về phía sau hai bước, kém chút nữa là té trên mặt đất.

Người ngăn trước mặt Lạc Hiểu Nhã chính là bà cụ Lạc.

Nhưng mà khác với trước đây, mặt mũi của bà cụ tràn đầy vui vẻ, không biết có phải do miễn cưỡng nặn ra nụ cười hay không, mà trên khuôn mặt già nua, tất cả đều là nếp nhăn, ở dưới ánh đèn không quá sáng, thật giống như quỷ trong phim kinh dị vậy, rất là khủng bố.

Lạc Hiểu Nhã che ngực, chưa hoàn hồn, mặc dù đã kịp phản ứng, nhưng mà tim vẫn đập nhanh không ngừng.

“Hiểu Nhã, cuối cùng con cũng về, bà đợi trước cổng nhà con cũng lâu rồi, chân đã tê rần.”
Bà cụ chống gậy, vừa nói vừa muốn nắm tay của Lạc Hiểu Nhã.

Thái độ của bà cụ quá kỳ quặc, Lạc Hiểu Nhã tránh đi theo bản năng, cảnh giác nhìn chằm chằm bà cụ: “Bà đến tìm tôi làm cái gì? Bà làm sao mà biết được tôi ở đây?”..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi