TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Lạc Hiểu Nhã nở nụ cười chua xót, giọng nói nghẹn lại: “Bây giờ tôi mới biết, hóa ra hồi đó xe của bố tôi là bị những người đã từng là người thân giở trò.

Cái chết của mẹ tôi cũng là do bọn họ cố tình hợp tác với An Bích Hà.

Tôi hận bọn họ”.

Lời này vừa nói ra, bên kia im lặng một hồi, sau đó giọng nói kiên định truyền đến: “Hiểu Nhã, cô muốn làm gì thì cứ làm đi, tôi nhất định sẽ giúp cô hết mình, bên này tôi sẽ giúp cô để ý động tĩnh của người kia, chắc là đệm mai sẽ về, tối mai tôi sẽ dẫn cô đi gặp anh ta”
“Được!” Lạc Hiểu Nhã gật đầu, cúp máy.

Cô nắm chặt điện thoại, trong đầu hoàn thiện biện pháp đối phó, không phải đảm người nhà họ Lạc muốn lấy lòng cô, muốn được lợi từ Hoắc Tùng Quân sao?
Vậy thì cô sẽ thỏa mãn họ!

Lạc Hiểu Nhã cười lạnh một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.

Sau khi bác Lạc nói chuyện với Lạc Quang qua điện thoại, vẫn do dự có nên tiếp tục liên lạc với Lạc Hiểu Nhã hay không.

Ông ta liếc nhìn bà cụ đang nằm rên rỉ trên giường, rồi nhìn căn nhà im lìm, nghiến răng, quyết định thử lại lần nữa.

Nếu như Lạc Hiểu Nhã vẫn nhất quyết không muốn hòa hoãn quan hệ với bọn họ, thì ông ta cũng không ôm hy vọng gì, nếu may mắn, cô đồng ý, chỉ cần đợi cô nhận ra sự thật, ông ta vớt đủ lợi ích rồi kịp thời rời đi là được.

| Lạc Quang không có năng lực gì, sau này cũng sẽ không nuôi được ông ta lúc về già, ông ta nhất định phải chừa cho mình một lối thoát, chí ít cũng phải dành dụm đủ tiền để chu cấp đủ cho ông ta sau này mới được.

Lạc Hiểu Nhã là hy vọng duy nhất để ông ta có thể có được một lượng lớn của cải, chỉ cần có một tia hy vọng, ông ta không muốn từ bỏ.

Trong nhà bà cụ đã thất bại, Lạc Quang không muốn hạ mình đi cầu xin Lạc Hiểu Nhã, vợ của ông ta còn chưa nói được hai câu với Lạc Hiểu Nhã, đương nhiên không thể thuyết phục Lạc Hiểu Nhã.

Chỉ còn một mình ông ta.

Bác Lạc suy nghĩ một chút, lên nhà kho trên tầng tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng ôm một vật đi tìm Lạc Hiểu Nhã.

Lại thêm một ngày bận rộn cả ngày, Lạc Hiểu Nhã trở về nhà, trên đường về đều suy nghĩ miên man, trên mặt lộ ra vẻ nặng nề.

Khi cô nhìn thấy người đứng ở cửa nhà mình, ánh mắt cô đóng băng trong giây lát, lập tức công khóe môi nhẹ đến mức khó phát hiện ra.


Sự xuất hiện của người này nằm trong dự đoán của cô.

Với tính cách của bác Lạc, sao có thể từ bỏ cơ hội một bước lên trời này, một đời ông ta tính kế, không phải là muốn cơ hội này sao? Lạc Hiểu Nhã dập tắt nụ cười, khuôn mặt lạnh lùng đi tới, khó chịu nói: “Sao các người lại tới đây nữa? Ngày hôm qua là bà cụ, hôm nay lại là ông, ngày mai lại đổi thành Lạc Quang à? Các người có thể dừng lại được không? Chúng ta đã cắt đứt quan hệ, nếu các người lại dám làm phiền tôi, cẩn thận tôi trực tiếp báo cảnh sát đấy”.

| Vừa nói xong, sắc mặt của bác Lạc khựng lại một chút, nhưng ông ta là người rất có thể nhịn, luôn luôn có được dãn được, khẽ cắn môi, bày ra vẻ mặt tươi cười: “Hiểu Nhã, là bác không mời mà đến, đến đây để nhận lỗi, bác biết con ghét chúng ta, bác sẽ không quấy rầy con, nói mấy lời xong bác sẽ đi.

Bác đã đứng đầy đợi con cả buổi chiều rồi, con không thể một lời cũng không cho bác nói được”
Khuôn mặt trải qua thăng trầm cuộc đời của bác Lạc nở nụ cười mệt mỏi, trông có chút đáng thương.

Lạc Hiểu Nhã cau mày, trong lòng trào phúng, nếu không phải nghe được những lời nói đấy của Lạc Quang, cho dù ai thấy vẻ mặt này sẽ không có ai nghĩ đến, ông ta động tay động chân với xe của chính em trai mình, muốn hại chết cả nhà họ để cướp lấy tài sản của em trai.

Nhưng mà trong lòng có hận, nghĩ đến kế hoạch tương lai, cô cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ không kiên nhẫn mở miệng: “Chỉ cần để ông nói, sau này sẽ không quấy rầy tôi nữa?”
Trên mặt bác Lạc nở nụ cười vui vẻ: “Đương nhiên, bác chẳng những sẽ không quấy rầy, cũng sẽ không để bà cụ và Lạc Quang quấy rầy con”.


Lạc Hiểu Nhã giả vờ lo lắng một chút, sau đó mới khó chịu nói: “Vậy thì ông nói đi, nói ngắn gọn một chút, hôm nay tôi rất mệt, cũng không muốn nghe mấy câu nói dối trá xã giao của ông.”.

Nụ cười trên mặt của bác Lạc ngưng một chút, sau đó gật đầu, thái độ vô cùng tốt, thậm chí có chút hèn mọn.

“Bác hiểu rồi, bác nhất định sẽ không nói linh tinh đâu.”
Ông ta nhìn Lạc Hiểu Nhã, thở dài: “Năm đó chúng ta đuổi mẹ con con ra ngoài, là chúng ta không đúng, nhưng mà cũng không phải ý của bác, mà đó là ý của bà nội con.”
Lạc Hiểu Nhã nhướng mày, ông ta muốn đẩy chuyện này cho bà cụ sao?
Thật là thú vị, không biết rằng bà cụ sẽ cảm thấy thế nào khi nghe tin người con trai trưởng mà bà cả đời yêu thương, vì lấy lòng Lạc Hiểu Nhã nên đã đem hết nước dơ tạt vào người bà.

Nhất định bà cụ sẽ tức giận đến chết mất thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi