TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Bà ta vẫn nhắc nhở: “Lạc Quang, nghe lời mẹ nói, đừng hôn với bố, chuyện không đơn giản như vậy đâu…”
Lời nói còn chưa dứt, bà ta đã bị Lạc Quang thô lỗ ngắt lời: “Bà không phải mẹ tôi, tôi không có người mẹ nào như bà cả.

Không mong đợi tôi tốt, nói ra những lời thất vọng như vậy, bà mau đi đi, cả đời này cũng đừng quay về nữa, rắc rối”
Bỗng chốc ánh mắt của bác gái vội tối sầm lại, bà ta quay lưng bỏ đi mà không thèm nhìn lại.

Bà ta đã cố gắng hết sức, nhưng họ không nghe lời bà ta, vậy nên bà ta cũng không thể làm gì được.

Sau khi bà ta đi khỏi, cả căn nhà rơi vào trạng thái im lặng.

Bà cụ Lạc liếc nhìn con trai mình, vẻ mặt vô cùng suốt ruột hỏi: “Con, con thực sự đã để con bé ra đi rồi.


Mặc dù mẹ không thích nó lắm, nhưng tốt xấu gì nó cũng đã theo con bao nhiêu năm trời, cuối cùng còn là mẹ của Lạc Quang”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, nếu bà ấy muốn thì cứ để bà ấy đi.

Con không tin, rời khỏi con, một người phụ nữ nội trợ như bà ấy lại có thể sống tốt hơn trước đây.

Nói không chừng lần sau gặp lại bà ấy, có khi bà ấy lại khóc lóc cầu xin con cho bà ấy trở về ý chứ.”
Bác Lạc khẽ cười lạnh, cũng không thèm coi trọng chuyện này.

Hiện tại trong lòng ông ta chỉ nghĩ đến việc nhận thông báo của Hoắc Kỳ về việc nhận chức, nghĩ đến những lời Lạc Hiểu Nhã nói qua điện thoại, trong mắt ông ta ánh lên sự căm hận nhìn bà cụ Lạc.

“Mẹ, tất cả đều do mẹ, nếu mẹ không liều lĩnh đi tìm Hoắc Tùng Quân, chọc giận cậu ta, chức vụ của con cũng không thấp đến mức thế này”
Bà cụ Lạc bị đứa con trai trưởng than phiền, phản ứng đầu tiên không phải thất vọng hay đau khổ mà là hối hận, hối hận vì đã gây trở ngại cho đứa con mình, bà ta áy náy vội nói: “Là do mẹ sai, sau này mẹ nhất định không như thế nữa, qua mấy ngày nữa mẹ sẽ đi tìm Lạc Hiểu Nhã xin lỗi, lấy lòng.”
“Mẹ không nên xuất hiện trước mặt cô ta thì hơn, cảm giác Lạc Hiểu Nhã đối với mẹ không được tốt lắm”
Thực chất là bác Lạc đang hắt hết nước bẩn lên người bà cụ Lạc, mới làm thái độ của Lạc Hiểu Nhã tốt lên một chút, không biết nếu quá khứ của bà cụ Lạc bị vạch trần thì sẽ thể nào!
Bà cụ Lạc không biết được sự chột dạ của con trai, bà ta vội vàng gật đầu: “Được rồi được rồi, mẹ sẽ không đi tìm Lạc Hiểu Nhã nữa”
Lúc này vẻ mặt của bác Lạc mới tốt hơn, đồng thời trao đổi về kế hoạch sau đó, vạch ra một tương lai tươi sáng.

Hai người mải nói chuyện, không hề để ý đến biểu hiện của Lạc Quang.

Hiện tại trong lòng anh ta rất háo hức, bởi vì trước đây hoàn cảnh gia đình không tốt, nên lâu nay anh ta chưa ra ngoài chơi.


Nhưng bây giờ có Hoắc Kỳ làm chỗ dựa vững chắc, cho nên dù anh ta thua nhiều hay ít, chắc hẳn Lạc Hiểu Nhã cũng có thể bù vào đống thua lỗ kia.

Lạc Quang càng nghĩ càng ngứa ngáy, hiện tại chỉ nóng lòng muốn bay tới bàn đánh bài, đánh cược thật nhanh.

Bên này, Lạc Hiểu Nhã đã biết được tin tức bác gái đưa đơn ly hôn, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cô không hề có ác cảm với bác gái, theo như những gì cô nhớ thì bác gái là một người vô cùng trong sáng trong nhà họ Lạc.

Cảm giác tồn tại rất thấp, tuy bà ta không làm gì cho nhà bọn họ, nhưng cũng không đến mức thừa cơ hãm hại.

Những quyết định quan trọng trong gia đình bình thường vốn không liên quan gì đến bà ta, tuy ở nhà họ Lạc đã lâu, nhưng cũng chẳng khác gì người ngoài.

Hiện giờ Lạc Hiểu Nhã đã coi nhà họ Lạc là kẻ thù truyền kiếp, sau này thủ đoạn sẽ càng độc ác hơn, cô vốn còn đang suy nghĩ không biết có nên làm cho bác gái cắt đứt quan hệ với nhà họ Lạc không.

Cuối cùng cô vẫn không muốn liên lụy đến người vô tội.


Cô không nghĩ rằng bà ta lại chủ động đòi ly hôn với bác Lạc, đúng lúc thuận lợi cho việc hành động của cô.

Đúng là bác gái hiểu được suy nghĩ của cô, hiếm khi thấy một người thông suốt như thế.

Khóe môi của Lạc Hiểu Nhã khẽ cong lên, tâm trạng cũng khá hơn một chút.

Những chuyện tốt đều đến liên tục.

Một lúc sau, Quý Tiêu Châu gọi đến, giọng nói của cậu ta đầy vẻ kích động nói với Lạc Hiểu Nhã: “Anh Long đã trở về từ bên đó rồi, tối nay tôi sẽ dẫn cô đi gặp, cô màu chuẩn bị sẵn sàng đi”
Anh Long ư!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi