TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Hối hận vì không nên giới thiệu anh Long cho Lạc Hiểu Nhã biết, nếu như có xảy ra chuyện.

gì, thật không biết ăn nói thế nào với Hoắc Tùng Quân.

Làm sao cậu ta dám phụ lòng chú Lạc đã chi trả tất cả mọi chi phí sinh hoạt, tiền ăn học cho cậu ta chứ.

Lạc Hiểu Nhã liếc thấy vẻ mặt căng thẳng của cậu ta, cô bèn vỗ nhẹ lên vai cậu ta an ủi: “Đại ca Quý, anh yên tâm đi, tôi biết chừng mực mà, sẽ không làm bản thân bị thương đầu”
Quý Tiêu Châu nhìn thấy vẻ mặt kiên định của cô, cũng chẳng còn cách nào.

Hơn nữa bọn họ cũng đã đến đây, anh Long cũng đã cho phép, nếu như chưa lâm trận mà đã bỏ chạy, không chỉ lãng phí cơ hội lần này, mà còn để lại ấn tượng xấu trong lòng anh Long.
Ngộ nhỡ sĩ diện của ông ta quá cao, quyết định truy cứu tới cùng thì Lạc Hiểu Nhã cũng sẽ rơi vào nguy hiểm.
Anh Long nợ cậu ta một nhân tình, lần này Lạc Hiểu Nhã có thể đến gặp anh Long cũng là nhờ ân huệ lần trước đó.


Quý Tiêu Châu cũng không qua lại quá gần gũi với anh Long, đến ngay cả mặt mũi ông ta, cậu ta cũng chưa từng thấy mấy lần.

Chỉ nghe lời đồn đại là nhiều, không rõ tính tình thực sự của anh Long thế nào, cho nên cũng không dám đột nhiên ngăn cản cô.
Sau khi Lạc Hiểu Nhã vào phòng, nở một nụ cười nhìn cậu ta, cánh cửa sau lưng chậm rãi khép lại.
Sau khi vào phòng, tất cả âm thanh hỗn loạn bên ngoài đều bị ngăn cách.

Hệ thống cách âm của nơi này tốt thật, không nghe thấy một chút âm thanh nào ngoài kia cả.
Đúng là nơi cần thiết để giết người cướp của mà.
Trong lòng cô suy nghĩ lung tung, cảm giác căng thẳng ngược lại cũng giảm bớt được phần nào, cô quan sát căn phòng..
Trước khi Lạc Hiểu Nhã bước vào, cô đã nghĩ kỹ, với thân phận và đặc thù công việc bây giờ của anh Long, nói không chừng căn phòng sẽ được bày trí vô cùng tối tăm, ánh đèn mờ nhạt, người đẹp vây quanh, choáng ngợp trong sự xa hoa đồi trụy.
Nhưng thực tế ra lại không phải như vậy, cả căn phòng toát lên vẻ xưa cũ, thực chất toàn là đồ gỗ xài trong nhà, đèn đuốc sáng choang, càng nhìn càng giống như một phòng làm việc, yên lặng tĩnh mĩnh, mang theo một sự nho nhã nào đó.
Có một bàn đọc sách to, trên chiếc giá bên cạnh xếp đầy sách.
“Nhìn trông chẳng khác nào phòng làm việc cả!” Lạc Hiểu Nhã khẽ cảm thán.
Ngay lúc này, một giọng nói mang vẻ nho nhà bên cạnh truyền tới: “Đây là phòng làm việc của tôi.”
Vẻ mặt của cô bỗng chốc thoáng hiện lên sự khiếp sợ, thân thể vô thức căng thẳng.

Cô quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy người đang đi tới, cô đã sửng sốt.
Đây là anh Long sao?
Cô luôn cho rằng người mà mọi người gọi là “anh Long” hay cho vay lãi nặng lãi, mở sòng bạc, phải là một người đàn ông vạm vỡ đầu trọc, trên mặt có vài vết sẹo.
Nhưng giờ lại không phải như thế.
Cả người anh Long mặc một bộ áo dài màu xanh da trời pha chút sắc tím, có chất liệu vô cùng thoải mái, tuổi tác cũng chỉ khoảng trên dưới năm mươi tuổi.

Khuôn mặt có chút tạng thương, nhưng lờ mờ có thể nhìn ra được vẻ nho nhã tuấn tú hồi còn trẻ.
Tuy rằng nét mặt dịu dàng, nhưng đôi mắt kia lại giống như đại bàng, thâm thúy, lãnh khốc, khiến người ta không nhìn ra được suy nghĩ thật sự của ông ta.

Ông ta đi ra từ phía cửa ngầm, Lạc Hiểu Nhã khẽ liếc nhìn sau lưng ông ta, lúc nãy cô có quan sát cả căn phòng của ông ta nhưng cũng không nhìn thấy cánh cửa kia.

Bây giờ sau khi anh Long ra ngoài, cũng không biết đã động vào cơ quan nào, cửa cũng không thấy.
Ông ta rất chú trọng đến sự an toàn của bản thân, song với loại công việc này của bọn họ thì cô cũng có thể hiểu được.
“Anh Long.” Lạc Hiểu Nhã kính cẩn lên tiếng chào ông ta.
Anh Long khẽ gật đầu, cũng âm thầm đang quan sát cô, quả thật cô bé này có khuôn mặt rất ưa nhìn, nghe nói là người của Hoắc Tùng Quân,
được Hoắc Tùng Quân thích.
Ánh mắt của ông ta rất rõ ràng, Lạc Hiểu Nhã biết rằng ông ta đang quan sát mình, nhưng cũng không hề chán ghét ông ta.
Trong ánh mắt của anh Long, không có sự lỗ mãng hay dung tục nào, chỉ có những suy nghĩ thâm sâu và phức tạp, cô có thể cảm giác rằng người đàn ông này không có bất cứ tâm tư gì với mình.
Cũng do nghe nói tình cảm của ông ta với vợ rất sâu đậm, Lạc Hiểu Nhã mới có thể yên tâm phần nào, một mình vào đây tìm ông ta.

Tiên Hiệp Hay
“Nói đi, cô tới đây tìm tôi có việc gì?” Anh Long ngồi sau chiếc bàn đọc sách, tỏ ý mời Lạc Hiểu Nhã ngồi.
Sau khi cô ngồi xuống, cũng không quanh co nhiều mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.
“Tôi muốn làm ăn với ông”
Cô vừa nói xong, anh Long thấp giọng khẽ cười: “Cô gái nhỏ, theo tôi biết, cô chỉ là một nhà thiết kế.


Vậy mà lại có chuyện muốn làm ăn với tôi, thời gian của tôi rất quý giá”
Lạc Hiểu Nhã khẽ mím môi: “Tôi nghĩ ông sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện tôi sắp nói đây.”
“Ô, vậy cô nói đi, tôi nghe.” Anh Long nghe thấy sự kiên quyết của cô, lúc này mới ngước mắt lên nhìn sang cô.
Lạc Hiểu Nhã hít sâu một hơi, nói ra hết hoàn cảnh, mối thù của cô với nhà họ Lạc kia.
Cô nói ra những thứ này, một là để có thể cho anh Long cảm thấy đồng cảm, để cho ông ta biết rằng cô và ông ta trải qua những việc giống nhau.
Hai là nói ra tình cảnh của bản thân, để cho ông ta cảm nhận được phần nào thành ý của mình.
Quả nhiên sau khi anh Long nghe những lời này, không biết nghĩ tới điều gì, khuôn mặt lộ vẻ xúc động.
“Một đứa trẻ đáng thương”
Ông ta nói ra những lời này, khiến cho trong lòng của Lạc Hiểu Nhã yên tâm một chút, nhưng cô cũng biết rất rõ rằng tuy ngoài miệng nói đáng thương nhưng không có nghĩa là anh Long sẽ thực sự giúp cô.
Lòng cô trùng xuống một chút, sau đó lại tiếp tục nói: “Tôi muốn thay gia đình tôi trả thù cả nhà bọn họ, vì thế nên tôi muốn nhờ ông giúp tôi.”
Anh Long nhìn cô thật sâu, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Cô nói kế hoạch của mình trước đi, rồi cô muốn tôi giúp thế nào?”
Lạc Hiểu Nhã thấy ông ta lên tiếng, không giấu giếm điều gì, cô trực tiếp nói ra kế hoạch của mình..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi