TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Khi vừa bị bắt đến đây, ông ta và Lạc Quang đã cố gắng bỏ trốn một vài lần.

Nhưng không lần nào là thành công, đã vậy khi bị bắt lại còn bị đánh cho thừa sống thiếu chết.

Chỉ cần bọn họ có suy nghĩ bỏ trốn thôi thì công việc mà bọn họ phải làm sẽ ngày càng nhiều và càng cực khổ hơn.

Cuộc sống không mục đích cứ thế trôi qua, đã có lúc hai người nghĩ đến cái chết nhưng vì không cam tâm chết trong hoàn cảnh nghèo khổ như thế này, vì vậy bọn họ mới cố gắng nhẫn nhịn, cố gắng làm việc với hy vọng sẽ có một ngày trả hết nợ và được tự do.

Nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã xuất hiện ở đây, ông ta thật sự vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng vô cùng hy vọng.

Ông ta không biết Lạc Hiểu Nhã đến đây với mục đích gì, nhưng chỉ cần thuyết phục được Lạc Hiểu Nhã giúp ông ta và con trai ông ta thoát ra khỏi đây, thì sau này cô muốn ông ta làm cái gì ông ta cũng đều sẵn lòng làm việc đó.

Ông ta thật sự không thể sống nổi ở cái nơi chết tiệt này thêm một ngày một giờ nào nữa.


“Hiểu Nhã, bác cầu xin con, con giúp bác và anh họ con ra khỏi đây đi.

Chỉ cần ra khỏi đây, con muốn bác làm gì cũng được, quỳ trước mộ bố con ba ngày ba đêm cũng được.

Sau này, ngày nào bác cũng sẽ dập đầu xin lỗi về những lỗi lầm của bác trong quá khứ.

Nếu con còn chưa hả giận, con muốn bác đi tù bác cũng sẽ đi”
So với nơi này thì có lẽ đi tù còn sướng hơn nhiều.

Bác Lạc vừa nói vừa khóc, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống.

Nghe những lời này, Lạc Hiểu Nhã chẳng thấy cảm động một chút nào, gương mặt cô vô cùng thờ ơ, không hề có chút đồng cảm gì với sự cực khổ của ông ta.

Quý Tiêu Châu vô cùng khinh bỉ nói: “Nước mắt cá sấu”
Bây giờ thì giả vờ bày ra cái dáng vẻ đáng thương để lợi dụng sự thương hại của người khác.

Loại người ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván như ông ta làm sao có thể tin tưởng được.

Đợi ông ta kể lể, hứa hẹn xong, Lạc Hiểu Nhã mới bắt đầu nói.

Cô lạnh nhạt nhìn ông ta, nở một nụ cười như có như không, nhẹ nhàng nói: “Ôi, bác cả yêu quý của tôi.

Khó khăn lắm tôi mới khiến hai người vào đây, làm sao có thể giúp hai người thoát ra chứ? Tôi đâu phải dạng người ăn không ngồi rồi, rảnh quá làm chuyện không đâu.”
Nghe những lời vừa được nói ra, bác Lạc ngẩn cả người, ông ta vẫn chưa hiểu những gì Lạc Hiểu Nhã vừa nói, chỉ biết ngơ ngác quỳ nguyện tại chỗ.


Mà lúc này, Lạc Quang lại bất ngờ đi đến chỗ bố của mình, anh ta đỡ ông ta đứng dậy, tức giận nói: “Bố, đừng cầu xin cô ta nữa.

Lúc trước con đã cảm thấy kì lạ rồi, không biết vì sao cô ta lại đột nhiên muốn làm hòa với nhà chúng ta, còn sắp xếp công việc cho bố.

Mấy ngày vừa rồi con càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này thật sự có vấn đề.”
Anh ta vừa nói vừa nhìn chằm chằm Lạc Hiểu Nhã, ánh mắt vô cùng hung tợn như muốn ăn tươi nuốt sống cổ.

“Lúc đó, con muốn đi đánh bài là vì nghĩ phía sau đã có Lạc Hiểu Nhã chống lưng nên không có việc gì phải sợ.

Cũng vì thấy thái độ hòa nhã thân thiện của cô ta đối với nhà mình nên con mới cả gan đi mượn tiền bên ngoài để đánh bạc, hơn nữa còn mượn rất nhiều vì nghĩ rằng cô ta sẽ trả nợ giúp con”
Bác Lạc vẫn không thể tin những gì mình vừa nghe là sự thật, ông ta ngơ ngác nhìn Lạc Quang: “Con, con đang nói nhảm cái gì vậy, nó làm sao có thể.”
“Tại sao không thể?” Lạc Quang vừa nói vừa nhìn về phía người đang đứng bên cạnh Lạc Hiểu Nhã: “Nếu như không phải do cô ta làm thì đám người này tại sao lại đưa cô ta đến đây.

Cô ta đến đây không phải để cứu chúng ta mà muốn cười vào mặt chúng ta.”
Dù sao đi nữa Lạc Quang vẫn còn trẻ tuổi, vì vậy sức khỏe của anh ta tốt hơn bố của mình rất nhiều.

Cho nên từ sau khi đến đây, dù phải làm việc vô cùng vất vả, nhưng không đến mức chỉ trong một thời gian ngắn đã khiến tinh thần anh ta hoàn toàn suy sụp.


Vì vậy, lúc nghỉ ngơi anh ta thường suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra, luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Hôm nay lại thấy Lạc Hiểu Nhã đến đây cùng anh Long, lúc này anh ta mới hiểu ra tất cả mọi chuyện.

Những lời con trai vừa nói dù rất khó tin nhưng lại rất có lý, Lạc Đại Hùng ngây người nhìn Lạc Hiểu Nhã.

Lạc Hiểu Nhã nhếch môi cười, cô hất cằm nhìn hai người trước mặt: “Không sai, những gì anh ta nói hoàn toàn đúng.

Tôi chính là người đã khiến các người rơi vào cảnh ngộ thê thảm như ngày hôm nay.

Thấy các người sống cơ cực thế này, trong lòng tôi vô cùng thoải mái.”
Quý Tiêu Châu cũng mỉm cười giễu cợt: “Xem ra công việc giao cho các người còn hơi ít nhỉ? Các người vẫn còn thời gian để suy nghĩ nhiều chuyện đấy chứ.”
Quý Tiêu Châu vừa nói xong, người phụ trách hầm mỏ đang đứng phía sau liền nói: “Ngày mai tôi sẽ sắp xếp thêm cho Lạc Quang một vài công việc nữa”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi