TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Người kia nói xong, cơn giận đang cố gắng kìm nén của bác Lạc lập tức bộc phát, mặt ông ta đỏ bừng bừng, gương mặt dữ tợn nhìn Lạc Hiểu Nhã, quát: “Con đàn bà hèn hạ kia, tạo liều mạng với mày”
Ông ta nhìn chằm chằm Lạc Hiểu Nhã, ánh mắt tràn đầy sự thù hận, ánh mắt ấy như muốn ăn tươi nuốt sống cổ.

Còn Lạc Quang dù sao cũng là một người trẻ tuổi, tình tính có chút nóng vội, vì vậy sau khi nghe thấy lời của người phụ trách hầm mỏ, anh ta không kìm nén được sự tức giận.

Anh ta đang đứng phía sau bố mình nhưng muốn xông thẳng về phía trước đánh cho Lạc Hiểu Nhã vài bạt tai.

Nhưng hai người lại quên mất đảm người của anh Long vẫn đang đứng xung quanh, bọn họ làm sao có thể để hai bố con nhà anh ta muốn làm gì thì làm.

Lúc mà bố con anh ta còn chưa kịp đến gần Lạc Hiểu Nhã thì đã bị đám người kia quật ngã xuống đất, vẻ mặt hai người vô cùng đau đớn, dù tức giận nhưng chỉ có thể nằm lăn lộn dưới đất, không tài nào có thể đứng dậy nổi.


Quý Tiêu Châu đứng phía trước Lạc Hiểu Nhã để bảo vệ cô, cậu ta cảnh giác nhìn hai người vừa mới bị quật ngã, cảm thấy không có nguy hiểm gì nữa mới tránh sang một bên để cô đi lên phía trước.

Gương mặt Lạc Hiểu Nhã vẫn lạnh nhạt, cô nhìn vào hai con người đang vô cùng bất mãn kia, nhìn thấy sự hận thù trong ánh mắt của đối phương, cô chỉ cười lạnh: “Các người có tư cách gì mà hận tôi, tôi chỉ là đang trả lại cho các người những gì các người đã làm thôi.

Nếu các người đã dám giở trò với bố tôi thì cũng nên nghĩ đến hậu quả chứ”.

Lạc Quang đau đớn nói không ra hơi nhưng sự dữ tợn của anh ta vẫn thể hiện rất rõ: “Mặc dù chúng tôi đã giở trò với thắng xe của bố cô nhưng người đâm chết bố cô là An Bích Hà, chuyện này không liên quan đến chúng tôi.”
Lạc Hiểu Nhã nhìn về phía anh ta, lúc này ánh mắt của cô chỉ còn là sự chết chóc: “Án Bích Hà là người trực tiếp gây ra cái chết của bố tôi, nhưng các người chính là những kẻ đã gián tiếp gây ra chuyện này.

Nếu các người không động tay động chân vào thẳng xe thì bố tôi đã có thể dừng xe lại, tránh được cú va chạm với An Bích Hàn Nghe đến đây, bác Lạc cau mày suy nghĩ điều gì đó, đột nhiên ông ta cười ha hả rồi nói: “Vậy tóm lại là cô đang báo thù cho bố cô.

Nhưng nếu nói đến báo thù thì cũng chưa đến lượt cô ra mặt đầu, cô đâu phải con gái ruột của ông ta.”
“Cái gì?” Lạc Hiểu Nhã giật mình, Quý Tiêu Châu cũng vô cùng sửng sốt.

“Ông đừng có mà nói bậy nói bạ” Quý Tiêu Châu tiến về phía Lạc Đại Hùng, nắm chặt cổ áo ông ta.

Lạc Đại Hùng bật cười thành tiếng, ông ta quay đầu nhìn Lạc Hiểu Nhã: “Chuyện này chính là sự thật, cô không tin cũng phải tin.

Chúng tôi tính đợi đến lúc cô làm thủ tục giành lại tài sản thừa kế mới công bố chuyện này, đến lúc đó cô sẽ phải chịu một sự đả kích lớn về tinh thần”
Nhưng bọn họ thật không ngờ, Lạc Hiểu Nhã ra tay còn độc ác hơn những gì bọn họ nghĩ.


Mọi tính toán của cô đều nằm ngoài dự liệu của bọn họ, cuối cùng lại bị cô chơi một số thật đau khiển cho bọn họ không có cơ hội nào để ra tay.

“Lạc Hiểu Nhã, cô không phải là người của nhà họ Lạc chúng tôi.

Cô chỉ là một con nhỏ bị người nhà vứt bỏ, may mắn được thằng em trai ngu xuẩn của tôi nhặt về nuôi.

Nhưng thật không ngờ nuôi có một thời gian nó lại đần độn xem cô như là con gái ruột của mình, lại còn muốn để cô thừa kế tài sản của nó nữa chứ!”.

Lạc Đại Hùng phẫn nộ trừng mắt nhìn Lạc Hiểu Nhã: “Chỉ có chúng tôi mới là người chảy cùng dòng máu với Lạc Quang Nhật, cô và mẹ cô chỉ là người ngoài, cho nên toàn bộ gia sản đó phải là của chúng tôi.

Chỉ khi Lạc Quang Nhật chết tôi mới có thể thừa hưởng toàn bộ gia sản kia một cách hợp pháp.

Tôi làm như vậy thì có gì là sai? Dù sao tiền mà em trai tôi dùng để gây dựng sự nghiệp tất cả đều là của gia đình chúng tôi, là mẹ tôi đã cho riêng nó.”
Lạc Đại Hùng càng nói càng không có lý lẽ, ông ta nhất quyết cho rằng bản thân đã làm đúng.


Nhìn dáng vẻ phát điên lên vì tiền của ông ta, Lạc Hiểu Nhã vô cùng tức giận, cô đi đến cho ông ta một cái tát.

“Xem ra ông điên thật rồi, tiền là do bố mẹ tôi cực khổ kiếm được, chẳng có liên quan gì đến ông cả.

Mở miệng ra là ông lại nói bố tôi khởi nghiệp thành công là nhờ sự giúp đỡ của bà nội.

Nhưng sao ông không nghĩ kỹ lại xem, với thái độ của bà nội đối với bố tôi năm đó làm sao có thể giúp ông ấy được chứ? Ông chỉ đang tìm một cái cớ cho sự vô dụng và tham lam của mình thôi”
Đôi mắt xinh đẹp của Lạc Hiểu Nhã vằn lên những tia máu đỏ thẫm, cô nhìn thẳng vào Lạc Đại Hùng, lúc này cô lại nhớ đến bố mẹ, nhớ đến hình ảnh thân thuộc, nụ cười thân quen của họ ngày trước, hốc mắt bắt đầu ươn ướt: “Ông ra tay tàn độc với em trai ruột của mình như vậy, ông vẫn có thể sống vui vẻ được sao, mỗi đêm vẫn có thể ngủ ngon được sao?”
Lạc Đại Hùng ngẩn ra một lát rồi lại cười to: “Nói cho cô biết, tôi không những ăn ngon ngủ ngon mà tiền do bố mẹ cô để lại tôi xài cũng vô cùng thoải mái, sống trong nhà của bố mẹ cô tâm trạng của tôi cảm thấy khoan khoái dễ chịu lạ thường đấy”.

Ông ta biết Lạc Hiểu Nhã tuyệt đối sẽ không cứu ông ta ra khỏi chỗ này vì vậy ông ta không muốn tiếp tục giả vờ nữa, ông ta nói ra những lời ghê tởm như vậy chính là muốn phát tiết đồng thời muốn Lạc Hiểu Nhã phải đau khổ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi