TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Nói đến mấy câu cuối, giọng của cô ngày càng nhỏ dần, nhìn cô gái trước mặt đang không ngừng giải thích Hoắc Tùng Quân chỉ biết mỉm cười.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, mái tóc dài cùng đội mắt trong veo như nước của cô khiến lòng của Hoắc Tùng Quân như tan chảy, anh đưa tay xoa Xoa đầu cô.

Anh cứ thế xoa đến khi mái tóc vốn gọn gàng của cô rối tung lên như ổ qua, lúc này mới hài lòng buông ra.

Lạc Hiểu Nhã cảm thấy có chút choáng váng, sau khi anh buông tay cô mới có thể nhìn vào gương chiếu hậu, thấy mái tóc rối xù chẳng ra hình dáng gì của mình liền tức giận trừng mắt nhìn anh.

Hoắc Tùng Quân cười cười sau đó lái xe rời khỏi viện dưỡng lão.


“Anh đưa em về nhà bố mẹ em”
Lúc này, bà cụ Lạc có nói đồ của Lạc Quang Nhật đều được giữ ở trên gác xép của nhà bố mẹ cô.

Có lẽ bây giờ cô rất muốn đến đó xem di vật của bố mẹ cô để lại.

Lạc Hiểu Nhã gật đầu, cô lại rơi vào trầm tư.

Hoắc Tùng Quân sợ cô lại suy nghĩ gì bậy bạ, vì vậy vừa lái xe vừa cùng cô nói chuyện: “Hoắc Kỳ đã chuẩn bị mọi thứ để đối phó với An Thị rồi, mấy ngày tới sẽ bắt đầu ra tay”
“Còn Ngô Thị thì sao?” Lạc Hiểu Nhã nhìn Hoắc Tùng Quân nói: “Em nghe Trần Thanh Minh nói thời gian gần đây Ngô Thành Nam và An Bích Hà luôn đi cùng nhau, anh nghĩ bọn họ có phải đang muốn kết thống gia với nhau không?”
Lạc Hiểu Nhã nói xong, Hoắc Tùng Quân bật cười: “Kết hôn? Ngô Thành Nam sẽ không bao giờ cưới An Bích Hà.”
Mặc dù anh và Ngô Thành Nam không qua lại thân thiết với nhau nhưng dù sao anh và anh ta cũng đã quen biết rất nhiều năm, lại biết rất rõ hoàn cảnh gia đình đối phương vì thế anh cũng khá hiểu con người của Ngô Thành Nam: “Ngô Thành Nam không phải từ nhỏ đã được sống trong nhà họ Ngô.

Sau khi bố mẹ anh ta mất, anh ta đem bức thư của bố mẹ để lại tìm đến nhà họ Ngô, lúc đó anh ta đã mười tuổi, một đứa trẻ mười tuổi nói gì thì nói cũng đã hình thành nên tính cách riêng của nó rồi.”
Không biết cuộc sống trước kia của anh ta như thế nào, cũng có thể lúc sống cùng bố mẹ không được dạy dỗ tốt nên từ nhỏ đã sớm hình thành nên lối sống ích kỷ, là loại người tiểu nhân ăn miếng trả miếng, trong mọi mối quan hệ anh ta luôn tính toán thiệt hơn, cân nhắc nặng nhẹ để bản thân không phải thua thiệt.

Nếu không anh ta cũng không chỉ vì mấy cái lợi ích cỏn con mà qua lại với An Bích Hà.

Mặc dù suy nghĩ của anh ta vô cùng nông cạn nhưng dã tâm lại rất lớn, vì vậy anh ta sẽ không bao giờ kết hôn với An Bích Hà.


Người kết hôn với anh ta phải là một cô gái có địa vị trong xã hội, gia cảnh giàu có quyền lực, có như thế sự nghiệp của anh ta mới ngày càng phát triển.

Hơn nữa An Bích Hà lại không có khả năng sinh con vì thế ông cụ Ngô tuyệt đối sẽ không đồng ý để cô ta gả vào nhà họ Ngô.

Ngô Thành Nam thì chắc chắn sẽ không dám làm gì trái ý ông cụ vì bây giờ quyền lực của anh ta vẫn chưa đủ mạnh, anh ta vẫn phải nhìn vào sắc mặt ông cụ Ngô để quyết định mọi chuyện.

Nghe Hoắc Tùng Quân phân tích, Lạc Hiểu Nhã suy nghĩ điều gì đó rồi gật đầu: “Ngô Thành Nam đúng là một tên cặn bã, lúc trước em cứ nghĩ anh ta chỉ dùng mấy cái thủ đoạn dơ bẩn đó trong công việc làm ăn.

Thật không ngờ chuyện tình cảm cũng bị anh ta đem ra đùa bỡn, tính toán thâm độc đến như vậy.”
“Những chuyện em không biết còn nhiều lắm, tên Ngô Thành Nam đó vô cùng độc ác.”
Nói đến đây, đột nhiên khuôn mặt của Hoắc Tùng Quân biến sắc, anh nhanh như chớp ấn đầu của Lạc Hiểu Nhã xuống phía dưới xe.

Hành động vừa rồi của Hoắc Tùng Quân khiến cả người của Lạc Hiểu Nhã choáng váng, cô đang muốn ngẩng đầu lên hỏi đã xảy ra chuyện gì thì ở phía sau xe truyền đến một loạt tiếng súng vô cùng dữ dội, cô còn cảm nhận được những viên đạn ấy đang bay vùn vụt trên đầu cô, toàn bộ các lớp kính của chiếc xe đã bị bắn cho vỡ tan tành.


Nếu như lúc nãy Hoắc Tùng Quân không kịp thời ẩn đầu cô xuống thì có lẽ đầu cô đã phải ăn một viên kẹo đồng” rồi.

Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh của Lạc Hiểu Nhã không ngừng chảy xuống.

“Cúi người xuống, không được ngẩng đầu lên” Hoắc Tùng Quân nói, lúc này có người anh toát ra một khí lạnh chết người, anh nắm chặt vô lăng, đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao thẳng về phía trước.

Lạc Hiểu Nhã cố gắng cúi người thật thấp, không dám ngẩng đầu lên.

Cô biết bản thân không thể giúp gì được cho Hoắc Tùng Quân, vì vậy cách tốt nhất bây giờ là phải tự lo cho bản thân tránh làm cho anh bị phân tâm, có như thế mới giảm thiểu được rắc rối..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi