TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Nhưng Hoắc Tùng Quân không hề đáp lại một tiếng nào, hai mắt anh nhắm nghiền, đôi môi mỏng cũng mím chặt lại, trên môi không còn một tí màu máu nào.

Bởi vì cô nâng đầu anh lên nên máu trên trán chảy dọc xuống khuôn mặt tái nhợt của anh khiến cho cô giật mình.

Trên quần áo cũng dính đầy máu.

Lạc Hiểu Nhã hoảng sợ đến mức tay chân run rẩy, cô không nhận ra rằng nước mắt của mình đã rơi xuống từ lúc nào.

Từ trước tới giờ cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng yếu ớt, không có sức sống của Hoắc Tùng Quân như bây giờ, cho dù cô có kêu kiểu gì thì anh cũng không trả lời lại.

Trong lòng cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô sợ rằng Hoắc Tùng Quân sẽ giống như bố mình bốn năm trước, rời xa cô.


Một lúc lâu sau Lạc Hiểu Nhã ổn định lại tâm trạng, cô mạnh mẽ hít một hơi, một tay lau sạch sẽ nước mắt ở trên khuôn mặt.

May sao chiếc xe có chất lượng khá tốt, vì vậy dù cho đầu xe có đụng mạnh vào thân cây, cháy rụi hoàn toàn nhưng trong khoang điều khiển vẫn không bị ảnh hưởng gì nhiều.

Vết thương trên đầu của Hoắc Tùng Quân chắc là do vừa rồi bị đụng vào tay lái.

May mắn là lúc đó túi khí bung ra, trở thành một tấm nệm nên họ mới có thể an toàn.

Vết thương trên đầu anh tuy rằng nhìn có vẻ vô cùng đáng sợ nhưng cũng không quá nghiêm trọng.

Cửa xe vỡ nát, tạo thành một khe hở rất lớn, không gian bên ngoài vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng của một loài chim không rõ tên đang hót.

Lạc Hiểu Nhã dùng hết sức đẩy cửa xe ra rồi cô chui ra khỏi xe, nhìn xung quanh để xác định tình hình nơi đây.

Cô không biết ở đây là đâu, trước mặt chỉ có một cái cây đại thụ to lớn, xung quanh hoang vụ, đất đầy sỏi đá, ngay cả một nhành hoa, cọng cỏ cũng không có.

Cô ngẩng đầu lên nhìn sườn núi mà xe lao xuống, vô cùng cao.

Còn có thể nhìn thấy dấu vết mà lúc xe lao xuống dốc để lại, cũng bởi vì sườn núi này rất cao, lại còn dốc nữa nên xe lao rất xa, mãi cho đến khi đụng vào thân cây đại thụ thì mới ngừng lại.

Dốc như vậy thì cho dù một mình Lạc Hiểu Nhã thì cô cũng không thể bò lên nổi chứ đừng nói là công thêm Hoắc Tùng Quân, lại càng không khả thi.

Hơn nữa trên người Hoắc Tùng Quân còn có vết thương, không thể không có người ở lại trông nom.


Lạc Hiểu Nhã sợ rằng nơi rừng núi hoang vu này chính là địa bàn để đám thú hoang hoành hành.

Lạc Hiểu Nhã cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô quay lại khoang xeđỡ Hoắc Tùng Quân từ trên xe xuống dưới đất.

Bởi vì sức của cô quá yếu ớt, nên trong lúc di chuyển xiêu xiêu vẹo vẹo, đụng vào nhiều nơi, nhưng cũng không thấy anh có dấu hiệu tỉnh lại mà chỉ nhíu mày càng ngày càng chặt, không biết có phải là do vết thương bắt đầu đau đớn hay không nữa.

Lạc Hiểu Nhã nửa đỡ nửa kéo, cuối cùng cũng đỡ anh được tới nơi an toàn, đang chuẩn bị kéo anh rời khỏi nơi đây thì dường như cô chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng quay đầu lại, lấy một chiếc bật lửa từ trong xe ra.

Bình xăng của xe chắc chắn đã bị đụng hỏng vì vậy có khi đầu trong xe đang rò rỉ dần ra bên ngoài.

Lạc Hiểu Nhã nhìn thoáng qua khung cảnh xung quanh.

Cũng may là ở quanh đây không có cỏ khô hay gì hết, vừa đủ để tạo thành một khoảng cách an toàn với chiếc xe, cho dù chiếc xe có bị cháy thì lửa cũng sẽ không lan ra bên ngoài.

Ở đây cũng không có gió, cũng sẽ không khiến cho ngọn lửa lan ra.


Sau khi cân nhắc kỹ càng, Lạc Hiểu Nhã nhìn một vòng trong xe, phát hiện không còn bất cứ đồ vật quan trọng nào còn sót lại, rồi mới bắt đầu châm lửa, đốt xe..

Đám người vừa rồi liều mạng truy sát họ còn dùng cả dao, thậm chí còn không tiếc xe hay người cũng nhất định phải đụng vào xe của bọn họ, quyết tâm muốn dồn hai người họ vào con đường chết.

Lạc Hiểu Nhã cảm thấy đám người đó nhất định sẽ không dễ dàng cho buông tha hai người bọn họ như vậy, nhất định lát nữa sẽ xuống đây để kiểm tra.

Nếu như đám người đó nhìn thấy chiếc xe đã bị cháy rồi thì có lẽ sẽ cho rằng bọn họ đã bị chết cháy ở trong xe.

Có thể kéo được thêm bao nhiêu thời gian thì hai người họ càng an toàn thêm bấy nhiêu.

Nhìn thấy chiếc xe cháy hừng hực, Lạc Hiểu Nhã mới quay lại cõng Hoắc Tùng Quân rời khỏi nơi này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi