TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Lúc này, Bach Hiểu Nhã mới phản ứng lại được, nhỏ giọng nói: “Không, khong đau ạ!” Vết thương của cô nhỏ như vậy, so với Hoắc Tùng Quân thì nhẹ hơn nhiều, cô làm sao có tư cách kêu đau.

“Làm sao mà lại không đau được chứ, da non thịt mềm như vậy, dù xước nhẹ cũng sẽ đau.” Mẹ Hoắc nói, tuy rằng giọng nói vẫn đầy sự khó chịu, nhưng lại quay đầu nói với bác sĩ đang bôi thuốc cho Lạc Hiểu Nhã: “Bác sĩ, nhớ nhẹ tay một chút, con nhỏ sợ đau.”
Bác sĩ mỉm cười đáp lại.

Lạc Hiểu Nhã hoàn toàn bị sốc.

Cách cư xử của mẹ Hoắc thực sự khiến cô cảm thấy sợ hãi dù được yêu quý.

Hoắc Tùng Quân nhìn bọn họ nói chuyện, khóe môi không ngừng nở nụ cười.


Lạc Hiểu Nhã có chút khó xử, nhỏ giọng nhắc nhở, “Chuyện này… Bác gái, lúc chiếc xe rơi xuống, Tùng Quân đã bảo vệ tối, vì thể nên tôi không có bị thương nặng.

Anh ấy, vết thương của anh ấy cũng vì thế mà có”
Cô nhất định phải nói rõ ràng chuyện này ra.

Sau này mẹ Hoắc sẽ có thể biết được chuyện này, nếu như đến lúc đó biết được chuyện vì cô mà Hoắc Tùng Quân mới bị thương nặng như vậy, mẹ Hoắc nhất định sẽ trừng mắt mà lạnh lùng nhìn cô, cô nhất định sẽ không chịu nổi.

Cô vừa dứt lời, mẹ Hoắc buồn bực mà nhìn cô: “Chuyện này tôi đã biết rồi”
Với tính cách của Hoắc Tùng Quân, anh đối với Lạc Hiểu Nhã lại có tình cảm như vậy, làm sao lại có thể không che chở cô chứ, dùng đầu ngón chân cũng có thể nhận ra được.

Tùng Quân là một người đàn ông, nó bảo vệ cô là đúng.

Thế nhưng hai người đều không xảy ra chuyện gì đã là chuyện tốt rồi, kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này là Ngô Thành Nam, cùng An Bích Lạc, một lũ.”
Mẹ Hoắc vốn chuẩn bị nổi giận mà mắng chửi người, lại nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Lạc Hiểu Nhã, ngay lập tức không nói nên lời, gắng gượng quẹo cua, chửi “lũ khốn nạn”
Lạc Hiểu Nhã cong mắt, gục đầu nhìn xuống, khóe môi chậm rãi cong lên.

Mẹ Hoắc che dấu không tốt, bà ấy còn ngoài ý muốn mà thể hiện điều này ra cho mọi người thấy.


Thảo nào năm đó bố Hoắc không phải bà ấy thì nhất quyết không cưới, vì bà ấy mà muốn sống muốn chết, thậm chí còn không tiếc mà đối đầu với ông nội Hoắc, sợ rằng lúc trẻ, ngoài trừ vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách của bà ấy cũng rất riêng nha.

Vết thương của Hoắc Tùng Quân hơi nghiêm trọng, phải nằm viện để theo dõi, mẹ Hoắc ngay lập tức sắp xếp một phòng cho hai người bọn họ, Lạc Hiểu Nhã cũng nhập viện cùng anh.

Được rồi, hai người bọn họ ở cùng một phòng bệnh.

Mẹ Hoắc nói như vậy có thể giúp đỡ lẫn nhau được.

Lúc bà ấy nói lời này, Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã đều không tin, bệnh viện này dù sao cũng là bệnh viện tốt nhất thành phố An Lạc, chỉ với thân phận của Hoắc Tùng Quân, chẳng nhẽ lại không sắp xếp được phòng bệnh tốt nhất, cũng không có chuyện cần hai người bọn họ giúp đỡ lẫn nhau.

| Mẹ Hoắc làm xong tất cả mọi việc, bà ấy trở về nhà họ Hoắc, chuẩn bị cùng ông nội Hoắc và chồng bàn với nhau xem ngày mai làm sao để lấy lại công bằng giúp hai người.

Lúc này, trong phòng bệnh trở nên rất yên tĩnh, hai người đều nằm ở trên giường bệnh của mình.


Mãi một lúc lâu sau, Hoắc Tùng Quân mới mở miệng nói, câu đầu tiên nói lại là: “Xin lỗi”
“Hả?” Giọng của Lạc Hiểu Nhã đầy nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn về phía anh: “Vì sao anh lại xin lỗi em?”
“Lúc trước đã hứa với em rồi, chỉ cần có thể quay về, em muốn ăn cái gì thì có thể ăn cái đó”.

Kết quả, hai người bọn họ bởi vì vết thương, rất nhiều đồ ăn không thể ăn được, chỉ có thể ăn cháo trong một hai ngày tới.

Lạc Hiểu Nhã nghe vậy thì cười lên một tiếng: “Không sao, bây giờ em cũng không muốn ăn gì, nếu như nhất định phải ăn thì..”
Trong đầu cô hiện lên bữa ăn thịnh soạn mà Hoắc Tùng Quân nấu cho cô, cô đơn giản xoay người qua một bên, háo hức nhìn anh: “Tùng Quân, đợi đến khi vết thương của chúng ta khỏi rồi, em muốn ăn món ăn lần trước anh nấu cho em”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi