TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Sợ rằng chẳng mấy chốc nữa Hoắc Kỳ bọn họ sẽ được chào đón mợ chủ rồi, lần này tổng giám đốc Hoắc đã gặp định mệnh của đời mình rồi.

Lúc ông cụ dẫn theo con trai và con dâu hùng hổ chạy tới nhà họ Ngô thì cửa lớn nhà họ Ngô còn chưa mở, đèn cũng còn chưa bật sáng.

Ông cụ Ngô vẫn còn chưa tỉnh giấc nữa.

Ông cụ bất chấp tất cả, cho người đi tới gọi cửa.


Người gác cửa vừa nhìn thấy những người bên ngoài, nhất là ông nội Hoắc đứng ở giữa mặt mày nghiêm nghị thì vội vàng chạy đi thông báo cho ông cụ nhà mình.

Ông cụ Ngô vẫn còn đang trong giấc mộng đẹp đột nhiên bị đánh thức, vừa sửa soạn thay đồ, vừa làu bàu: “Không biết đám người nhà họ Hoắc này có phải trúng gió rồi hay không, mới sáng sớm đã đến đây rồi, còn không thèm báo trước một tiếng, không có phép lịch sự gì cả!”.

Sau đó một tên người hầu vẻ mặt đau khổ báo cáo: “Lúc người nhà họ Hoắc đến gõ cửa, tôi cũng không biết là đã xảy ra.

chuyện gì, chỉ thấy cả một đám người biểu cảm đều vô cùng đáng sợ, giống như là khởi binh vấn tội, ngay cả ông nội Hoắc cũng tới luôn”
Ông cụ Ngô nhanh chóng thay quần áo xong liền vội vã chạy xuống lầu, lúc ông ta vừa xuống tới thì ông nội Hoắc đã dẫn người vào tới bên trong, đúng lúc nhìn thấy ông cụ Ngô vừa xuống lầu thì hừ lạnh một tiếng.

“Tối hôm qua có vẻ như ông Ngô đây ngủ một giấc ngon nhỉ, chả bù cho người nhà họ Hoắc chúng tôi, cả đêm không ngủ được.”
Ông cụ Ngô vừa xuống dưới lầu đã bị ông nội Hoắc khóa một câu khiến cho ông ta không khỏi cau mày, trên khuôn mặt già nua và nghiêm nghị hiện lên một tia khó hiểu nhưng rất nhanh đã biến mất.

“Ông Hoắc đây nói vậy là có ý gì?” Ông cụ Ngô cũng hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống đối diện ông nội Hoắc, nhìn về phía ông nội: “Sáng sớm tinh mơ ông xông vào nhà họ Ngô, còn hỏi tôi mấy câu hỏi kỳ lạ, làm tôi ngạc nhiên muốn hỏi xem tôi đã đụng chạm gì tới nhà họ Hoắc khiến cho các người phải huy động cả gia đình dòng họ đến đây như vậy”.

Ông ta nhìn về phía cửa một chút, hỏi: “Hoắc Tùng Quân đâu rồi? Nhà các người chỉ thiếu mỗi nó là chưa thấy đâu nhỉ?”.


Ông nội Hoắc vừa nghe xong câu này, trong mắt tràn đầy sự tức giận: “Ông còn có mặt mũi để nhắc tới Tùng Quân nhà chúng tôi à? Đây còn không phải là chuyện tốt do cháu trai của ông gây ra à? Rốt cuộc là ông dạy dỗ kiểu gì mà có thể dạy ra được một thằng cháu trai lòng dạ độc ác như vậy cơ chứ? Nó dám cho người đánh lén Tùng Quân nhà chúng tôi ở ngay giữa đường, muốn ép thằng bé vào chỗ chết, nếu như không phải chúng ta phải đông người đi tìm Tùng Quân thì nói không chừng cháu trai đáng thương của tôi sẽ chết ở trong tay cháu trai của ông!”
“Ông nói bậy, Thành Nam nhà chúng tôi từ nhỏ hiền lành, tính cách vô cùng tốt, nghe lời hiểu chuyện, làm sao có thể làm ra loại chuyện này? Nói đi nói lại thì Hoắc Tùng Quân nhà các người mới là người có khả năng làm ra những chuyện như vậy nhất thì có! Ai mà không biết nó tính cách bất thường như thế nào?”
Ông cụ Ngô hoàn toàn không tin lời của ông nội, cho rằng bọn họ đang sỉ nhục Ngô Thành Nam.

“Đúng là Thành Nam nhà chúng tôi và Hoắc Tùng Quân từ nhỏ đã không hợp tính nhau, nhưng cùng lắm cũng chỉ ở phương diện làm ăn qua lại mà thôi, nhiều năm như vậy cũng chưa từng ra tay với nhau, thì làm sao bây giờ có thể ra tay được chứ! Ông có bịa chuyện cũng bịa sao cho hợp lý một chút.”
Ông ta còn chưa kịp nói xong, ông nội Hoắc đã không còn kiên nhẫn, quăng chứng cứ ra trước mặt ông cụ Ngô.

Đó là mấy tấm hình mà người của bọn họ đã chụp được lúc Ngô Thành Nam và An Bích Hà dẫn người rời đi.

Ánh mắt của ông cụ Ngô như ngừng lại, ông ta cầm mấy tấm hình lên xem một lúc rồi nói: “Đây là cái gì? Các ngươi đừng tưởng rằng tùy tiện cầm vài tấm hình đến đây là có thể vu khống cho Thành Nam nhà chúng tôi.


Đúng là gần đây thằng bé và con bé nhà họ An kia hay qua lại với nhau, nhưng các người cũng biết việc nhà họ Ngô đầu tư phân nửa sản nghiệp cho nhà họ An, vì vậy hai đứa nó có qua lại với nhau cũng là chuyện bình thường”
“Ông cụ, có phải là ông già rồi nên mắt cũng mờ rồi không?” giọng điệu của mẹ Hoắc đầy châm chọc, chỉ vào bức ảnh chụp nói: “Chiều hôm qua Tùng Quân nhà chúng tôi mất tích ở đây.

Sau khi tìm được Tùng Quân thì chúng tôi mới biết là thằng bé bị đánh lén ở giữa đường, có người ở phía sau đuổi giết nên thằng bé buộc phải lái xe lao xuống dốc, ông có biết là cái dốc kia cao như thế nào không?”
Bà ấy nhớ đến việc chiếc xe bị cháy rụi, toàn thân rét run: “Nó đâu phải chỉ là một con dốc nhỏ, xe vừa lao xuống đã bị mất kiểm soát lao thẳng xuống dưới, nếu như không phải có ông trời phù hộ thì chỉ sợ Tùng Quân nhà chúng tôi đã chết ngay tại chỗ rồi.”
Mẹ Hoắc nói vô cùng thảm thiết, đến mức viền mắt đã đỏ cả lên, bố Hoắc vội vàng trấn an bà ấy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi