TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Đoạn ghi âm này chính là bằng chứng thuyết phục nhất, không thể để nó rơi vào tay của ông cụ Ngô được, như vậy ông ta cũng sẽ không thể xảo quyệt, tìm cách lấp liếm việc Ngô Thành Nam ra tay tàn nhẫn với Hoắc Tùng Quân.

Ông nội Hoắc ngồi ngả người xuống ghế salon, biểu cảm bình tĩnh nhìn ông cụ Ngô: “May mà cháu dâu của tôi thông minh, vào lúc thời khắc nguy cập nhanh trí ghi âm lại cuộc nói chuyện này, nếu không… Nhà họ Ngô các người đổi trắng thay đen, khiến cho hai đứa nó phải chịu oan ức rồi.

Bây giờ thì ông còn gì để nói? Nếu như nhà họ Ngô các người không cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng thì nhà họ Hoắc chúng tôi sẽ không để yên cho các người”
Bố Hoắc từ nãy đến giờ vẫn luôn trầm mặc, không lên tiếng, nhưng trong con người gằn lên những tơ máu, nhìn chằm chằm vào ông cụ Ngô, nói: “Tùng Quân là con trai độc định của nhà họ Hoắc chúng tôi.

Ngô Thành Nam ra tay với thằng bé chính là muốn phá hủy cả nhà họ Hoắc chúng tôi, nếu như chuyện này không được xử lý thỏa đáng thì cho dù tôi có phải liều cái mạng già này đi chăng nữa cũng sẽ không để cho các người được yên!”
Ông cụ Ngô cau mày, nhìn một lượt từ trên xuống dưới người nhà họ Hoắc, cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Rốt cuộc là các người muốn giải quyết như thế nào?”
Cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp?
Bố Hoắc có chút ngạc nhiên, trao đổi ánh mắt với mẹ Hoắc rồi hai người cùng lúc nhìn về phía ông cụ nhà bọn họ.


Ông nội Hoắc không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà, động tác chậm rãi, không có vẻ gì là vội vàng.

Lúc này trong lòng của ông cụ Ngô vô cùng rối rắm, nhìn thấy động tác chậm chạp của ông nội Hoắc thì trong lòng càng lo lắng hơn, nói: “Ông muốn gì thì cứ việc nói thẳng, đừng có làm bộ làm tịch, đừng làm ra vẻ thâm thúy”
Ông nội Hoắc nghe vậy mới ngước mắt lên, trong con mắt đục ngầu trước đây toàn là sự sắc bén, ông nội nói, giọng lạnh như băng: “Tôi còn chưa nói gì, ông với cái gì? Ông nhớ cho kỹ, bây giờ là nhà họ Ngô các người đang nợ nhà họ Hoắc chúng tôi”
Ông cụ Ngô nghe vậy, trong lòng khó chịu nhưng phải kiềm xuống, hít sâu một hơi, nói chậm lại: “Chuyện này đúng là do thằng bé Ngô Thành Nam sai, nhưng thằng bé tuổi còn trẻ, cho nên không tránh khỏi việc làm việc không suy nghĩ cẩn thận.

Có lẽ do dạo này làm ăn không được thuận lợi cho lắm, thằng bé sốt ruột nên mới làm ra những chuyện này.

Tôi thay mặt thằng bé xin lỗi mọi người.

Chỉ có điều tôi cảm thấy rằng đây không phải là chủ ý của Thành Nam, mọi người nhìn xem, không phải là bên cạnh thằng bé còn có cô gái nhà họ An à?”
Ông cụ Ngô nói, nóng lòng lấy tấm ảnh chụp, chỉ vào An Bích Hà ở bên cạnh: “Nhất định là do ý chí của thằng nhóc này không vững vàng nên đã bị cô gái này đầu độc.

Việc này nhất định là do Anh Bích Hà giật dây thằng bé làm.

Hồi trước nhà họ Hoắc khiến cho nhà họ An suýt chts nữa phá sản, vì vậy An Bích Hà căm hận Hoắc Tùng Quân là chuyện bình thường.

Cậu nói vừa dứt, cả nhà ba người nhà họ Hoắc nở nụ cười, trong nụ cười tràn đầy sự châm chọc.

“Các người cười cái gì, tôi nói không đúng sao!” Khuôn mặt già nua của ông cụ Ngô đỏ bừng lên, thẹn quá thành giận.


Mặc dù những lời này của ông ta là để giải vây cho Ngô Thành Nam nhưng nó cũng không phải là không có lý.

Ông nội Hoắc nhìn thấy biểu cảm của ông cụ Ngô, buồn cười lắc đầu: “Chúng ta đều là người luẩn quẩn trong một cái vòng, người ngẩng đầu không thể nhìn thấy người cúi đầu.

Con cháu nhà ai, có tính cách như thế nào, có thể thanh niên trẻ tuổi chưa từng trải sẽ nhìn không thấu, nhưng chúng ta đã sống đến từng này tuổi rồi, không lẽ không nhìn ra được gì hay sao?”
Nghe những lời này của ông nội Hoắc khiến cho ông cụ Ngô càng ngày càng xấu hổ.

“Con bé nhà họ An kia, đúng là rất mưu mô, nhân phẩm cũng tồi tệ, thủ đoạn độc ác, bị người trong nhà chiều hư.

Nhưng mà có thể ra tay tàn nhẫn như thế này, chỉ cần liếc mắt một phát là có thể nhìn ra ngay.

Nó tuyệt đối không thể nghĩ ra được những việc như vậy.

Nó không dám ra tay với Hoắc Tùng Quân”
Mẹ Hoắc ngay lập tức phụ họa nói: “Tôi và An Bích Hà đã từng tiếp xúc một thời gian dài, vì vậy tôi hiểu rất rõ tính cách của cô ta, cô ta là loại bắt nạt kẻ yếu, đạp thấp nịnh cao.


Nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó, tình cảm của An Bích Hà đối với nhà họ Hoắc chúng tôi là thật, mọi người ai cũng biết, cô ta đã theo đuổi Tùng Quân nhà chúng tôi bao nhiêu năm nay, tình cảm sâu đậm, sao có thể đùng một cái đã trở mặt thành thù, còn điện đến mức ra lệnh cho người truy sát Hoắc Tùng Quân”
Lúc bà ấy nói đến chữ “điên”, ánh mắt nhìn ông cụ Ngô có chút kỳ quặc.

Ông cụ Ngô cảm thấy không cam lòng, nhưng vẫn nhịn xuống.

Ông nội Hoắc chầm chậm nhấp một ngụm trà cho thấm giọng rồi nhìn ông cụ Ngô, tiếp tục nói: “Ngược lại nhà họ Ngô các người và nhà họ Hoắc thực lực không kém nhau là bao, vì vậy Ngô Thành Nam ít nhiều gì cũng có chút cố kỵ.

Sợ rằng Ngô Thành Nam nghĩ, cho dù nó có giết Hoắc Tùng Quân thì còn có công và nhà họ Ngô ở phía sau làm chỗ dựa cho nó, chúng tôi sẽ không dám làm gì quá đáng.

Vì vậy nói đúng ra phải là Thành Nam đầu độc An Bích Hà chứ không phải là An Bích Hà đầu độc Ngô Thành Nam”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi