TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Mặc dù Lạc Hiểu Nhã cảm thấy rất đói, nhưng không biết có phải do đói quá hay không mà đến lúc cô bắt đầu ăn thì cô cảm thấy ăn không nổi, chỉ ăn được một chút đã thấy no lắm rồi.

Hoắc Tùng Quân để ý đến cháo trước mặt cô hỏi: “Có phải là cháo không ngon không?”
“Không phải, do ăn no rồi nên không ăn nổi nữa” Lạc Hiểu Nhã nhìn thấy cháo cá vẫn còn dư lại nhiều, vẻ mặt tiếc nuối.

Không biết là Triệu Khôi Vĩ đã mua cháo này ở đâu mà mùi vị giống y như đúc cháo mà lần đầu tiên Hoắc Tùng Quân mua cho cô, rất ngon, tiếc là cô không ăn nổi nữa.

Hoắc Tùng Quân nhìn thấy dáng vẻ tiếc nuối của cô, khẽ cười một cái: “Sáng sớm hôm nay anh còn chưa ăn no, nếu em ăn không hết thì để anh ăn nốt cho”

Đôi mắt của Lạc Hiểu Nhã sáng lên, hào hứng đưa cháo qua, nói: “Anh đang bị bệnh, để em đút cho anh ăn”
Hoắc Tùng Quân định nói là anh bị thương ở đầu và chân nên tay vẫn cử động được, nhưng thấy cô giơ thìa lên thì không dám nói gì nữa, giả vờ yếu ớt nói: “Đúng vậy, tối hôm qua sau khi bị sốt, anh cứ cảm thấy tay chân bủn rủn, tay cũng không nhấc lên nổi nữa”
Nói xong thì ngoan ngoãn hưởng thụ sự quan tâm, yêu thương của Lạc Hiểu Nhã.

Một hộp cháo cũng nhỏ vì vậy đút một chút là hết rồi, Lạc Hiểu Nhã nhìn dáng vẻ dường như có điều gì đó muốn nói của Triệu Khôi Vĩ thì biết ý, cầm hộp theo rồi cười nói với Hoắc Tùng Quân: “Em ăn no quá, muốn xuống dưới đi dạo một chút cho tiêu”
Nói xong thì cô rời khỏi phòng bệnh.

Hoắc Tùng Quân nhớ lại món cháo cá tràn ngập tình yêu vừa rồi thì quay sang, nói với Triệu Khôi Vĩ: “Lần sau cậu nên mang một cái chậu đi mua cháo cá”.

Thời gian Lạc Hiểu Nhã đút cháo cho anh quá ngắn rồi, anh còn chưa kịp hưởng thụ thì cháo đã hết rồi.

Triệu Khôi Vĩ trề môi, cảm thấy tổng giám đốc Hoắc đúng là càng ngày càng không biết xấu hộ.

Mua cháo bằng chậu? Đúng là việc này chỉ anh mới có thể nghĩ ra được.


“Tổng giám đốc Hoắc, chúng ta nói chuyện chính đi” Triệu Khôi Vĩ vội vàng đổi chủ đề, kéo sự chú ý của tổng giám đốc Hoắc khỏi cái chậu: “Vừa rồi ông cụ đi đến nhà họ Ngô, ép nhà họ Ngô phải thỏa hiệp, bắt bọn họ phải tuyên bố không còn bất kỳ quan hệ gì với An thị, còn bắt Ngô Thành Nam phải đến nhà họ Hoắc nhận tội, toàn bộ quá trình sẽ được quay lại, đăng lên trang facebook chính của công ty nhà họ Ngô.

Ngoài ra còn có một tin tốt hơn nữa”
Triệu Khôi Vĩ càng nói càng kích động: “Ông cụ ép nhà họ Ngô phải đẩy Ngô Thành Nam đi, trong vòng hai năm tới không được trở về thành phố An Lạc, cũng không được tiếp nhận công việc quản lý của tập đoàn”
Ban đàu nghe thấy hai điều trước thì trên mặt Hoắc Tùng Quân cũng không có biểu cảm gì, nhưng khi nghe đến cây cuối thi biểu cảm khẽ thay đổi: “Thật sao?”
Hoắc Tùng Quân nghe thấy vậy thì cười nhẹ một tiếng: “Ông nội đúng là người nói được làm được, đã đòi lại công bằng cho chúng ta”
Trên thương trường, mọi chuyện thay đổi trong nháy mắt, nếu như Ngô Thành Nam rời khỏi trung tâm quyền lực hai năm thì khi quay về, cũng khó có thể làm chủ được cục diện.

Hơn nữa nhà họ Ngô cũng không giống như nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc thì chỉ có một độc định duy nhất là Hoắc Tùng Quân anh, còn nhà họ Ngô thì còn có rất nhiều cháu trai, ai ai cũng như hổ đói rình rập, nhìn chằm chằm vào vị trí bây giờ của Ngô Thành Nam.

Nói không chừng, sau khi Ngô Thành Nam trở về thì mọi chuyện cũng đã rồi.


Cho dù có ông cụ Ngô hỗ trợ nhưng trong thời gian hai năm mọi thứ đều sẽ thay đổi, hơn nữa bây giờ cũng là lúc sức khỏe của ông cụ Ngô bắt đầu có vấn đề.

“Nhưng mà như vậy vẫn lợi cho anh ta quá” Hoắc Tùng Quân nhớ lại tình cảnh gian nan của anh và Lạc Hiểu Nhã lúc ở trong rừng thì đôi mắt vô cùng u ám, anh khẽ nói với Triệu Khôi Vĩ một câu.

Biểu cảm của Triệu Khôi Vĩ vô cùng sững sờ: “Ông chủ muốn làm như vậy thật sao?”
“Tại sao lại không?” Hoắc Tùng Quân ngước lên, đôi mắt thờ ơ: “Anh ta đã dám ra tay với tôi thì đương nhiên tôi cũng sẽ phải cho anh ta một bài học, để cho anh ta biết, người nào có thể đụng, người nào không thể đụng!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi