TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Lạc Hiểu Nhã thấy thế thì chuẩn bị lên tiếng từ giả anh: “Anh mau về đi, em tự mình đón xe về là được rồi”
‘Vết thương của cô cũng không quá nghiệm trọng, cùng lắm cũng chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, bây giờ bôi thuốc thì vết thương cũng đã khép miệng lại rồi Hoắc Tùng Quân nghe thấy thế thì lắc đầu, quay sang dắt cô lên xe: “Đừng đi vội, em về nhà họ Hoắc với anh một chuyến.”
Lạc Hiểu Nhã nghe thấy thế, trên mặt lộ vẻ lo lắng: “Vì, vì sao em phải về cùng anh?”
Sáng nay cô vừa đồng ý với anh khi chờ mọi chuyện lắng xuống sẽ đính hôn với anh, lúc này anh lại bảo cô về nhà cùng anh khiến Lạc Hiểu Nhã cảm thấy có hơi khẩn trương.

“Có phải có hơi gấp rồi không?”
Hoắc Tùng Quân buồn cười nhìn cô: “Em đừng có mà đoán mò, anh đưa em về xem kịch hay.”
Lạc Hiểu Nhã vẫn chưa biết nhà họ Hoắc đã ép nhà họ Ngô đồng ý ba điều kiện kia, vì thế khi nhìn thấy dáng vẻ thần bí của Hoắc Tùng Quân thì trong lòng cũng cảm thấy tò mò, để mặc cho anh kéo vào xe.

Hai người họ vừa mới quay về nhà họ Hoắc, Hoắc Tùng Quân đã nhìn thấy cửa xe, vẻ mặt lạnh lẽo, lên tiếng châm chọc: “Tới sớm không bằng tới đúng lúc, thời cơ thật tốt”
Lạc Hiểu Nhã nhìn theo ánh mắt anh thì thấy Ngô Thành Nam đang bước xuống khỏi xe, trong đầu cô hiện lên chuyện hôm qua, khẩn trương nắm lấy tay Hoắc Tùng Quân: “Sao anh ta lại tới đây, chẳng lẽ vì biết chúng ta còn sống nên tới nhà họ Hoắc diệt khẩu sao?”

Nói xong cô lại lắc đầu: “Không, không đúng, nếu như vậy thì anh ta cũng lớn gan thật đấy!”
Con chuột đi vào ổ mèo, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Hoắc Tùng Quân nhìn vẻ kinh hoàng trên mặt cô, cứ lắc đầu mãi không biết trong đầu cô đang suy nghĩ gì, buồn cười đưa tay sờ tóc cô một cái, sau đó dắt cô xuống xe.

“Yên tâm đi anh ta không có gan tới nhà họ Hoắc trả thù đâu.”
Nhà họ Hoắc có nhiều người như thế, chỉ nói tới người giúp việc và bảo vệ thì cũng không biết có bao nhiêu người rồi.

Một mình Ngô Thành Nam tới đây, nếu anh ta dám hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ bị đánh tới mức không còn cái răng ăn cháo.

“Anh ta tới đây để xin lỗi” Hoắc Tùng Quân giải thích với cô, nói ông nội anh tới nhà họ.

Ngô gây sự, sau đó ghé miệng nói vào tai Lạc Hiểu Nhã: “Bây giờ em phải nghĩ nên dạy dỗ anh ta thế nào đi, đừng để bản thân chịu tủi thân”

Ánh mắt Lạc Hiểu Nhã chợt sáng lên, vẻ sùng bái hiện lên trên mặt: “Ông nội của chúng ta đúng là lợi hại, thật mạnh mẽ.”
Cô kích động tới mức gò má ửng đỏ, trước đây cô luôn thấy ông nội hiền hòa, thế nhưng một khi ông nội ra tay sát phạt thì đúng là vô cùng lợi hại.

“Quả nhiên gừng càng già càng cay”
Lạc Hiểu Nhã lên tiếng cảm thán, thấy Hoắc Tùng Quân không lên tiếng, quay đầu lại thì phát hiện anh đang nhìn chăm chăm cô với vẻ tủi thân “Sao, anh sao thế?” Lạc Hiểu Nhã bị ánh mắt này của anh làm cho sợ hãi, cánh tay bắt đầu nổi da gà.

Có thể nào dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô chứ đừng lộ vẻ đáng thương như thế này với cô hay không, trông vô cùng xa cách.

“Em chưa từng khen anh như thế” Mặc dù ông cụ Hoắc là ông nội cua anh thế nhưng Hoắc Tùng Quân vẫn cảm thấy ghen.

Lạc Hiểu Nhã vừa bực mình vừa buồn cười: “Nói đi, anh muốn em khen anh thế nào?”
Hoắc Tùng Quân suy nghĩ một chút, thấp giọng nói nhỏ vào tai cô: “Em nói xem hành lá có mềm và thơm không?”
Lạc Hiểu Nhã nghe thấy thế thì cảm thấy không biết nên làm gì, Triệu Khôi Vĩ ngồi sau lưng cũng không nghe nổi nữa, ho nhẹ một cái, yên lặng đi lên nói: “Tổng giám đốc Hoắc, cô Lạc, e là Ngô Thành Nam vẫn đang chờ hai người ở bên trong đó”
“Cứ để anh ta chờ! Nếu tới xin lỗi thì cho dù thời gian có lâu tới mức nào thì cũng phải chờ, như vậy mới thể hiện được thành ý của anh ta”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi