TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Chung Khánh Ngọc nắm chặt lấy túi xách của mình, nhìn cô bước từng bước lại gần, nhìn chằm chằm vào đội mắt đào hoa quyến rũ nghiên nước đó của cô
Lạc Hiểu Nhã Không những còn sống, đôi mắt của cô cũng đã được chữa khỏi, nếu như An Bích Hà biết được nhất định sẽ tức chết.

Cô ta vội vàng tránh mặt Lạc Hiểu Nhã rồi gọi điện cho An Bích Hà.

Lúc này An Bích Hà vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, cô ta đang có chút hậm hực không vui ngồi trong xe.

Từ khi cô ta và Hoắc Tùng Quân đính hôn đến bây giờ, hai người chưa một lần cùng nhau xuất hiện ở một dịp quan trọng nào, hôm nay hai người đều đại diện cho bố mẹ đến dự buổi tiệc mừng thọ của bố Lâm.

Cô ta tìm mọi cách để mời Hoắc Tùng Quân cùng cô ta đến bữa tiệc, nhưng Hoắc Tùng Quân vẫn từ chối cô ta.


Hôm nay Hoắc Tùng Quân lại đến bữa tiệc từ rất sớm, không để cho cô ta một chút cơ hội nào, An Bích Hà giận đến mức muốn bốc hỏa.

Lúc này, chuông điện thoại reo lên, An Bích Hà nhìn thấy là điện thoại của Chung Khánh Ngọc gọi tới, cô ta nghe máy, trong giọng nói có chút không vui: “Có chuyện gì?”
Chung Khánh Ngọc không hề chú ý một chút nào đến cảm xúc lúc này của cô ta, nhìn thấy bóng hình của Lạc Hiểu Nhã, cô nhanh chóng nói: “Bích Hà, không hay rồi, hình như tớ nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã ở trong bữa tiệc”.

“Ai?” An Bích Hà nhất thời không kịp phản ứng lại, trong lòng cô ta nghĩ Lạc Hiểu Nhã đã là một người chết rồi, một năm trôi qua, cái tên này đã xuất hiện ít hơn trước mặt cô, đột nhiên nghe Chung Khánh Ngọc nhắc tới, cô ta cảm thấy có chút ngỡ ngàng.

Chung Khánh Ngọc lo lắng nói: “Chính là vợ trước của Hoắc Tùng Quân đó, Lạc Hiểu Nhã!”
“Cậu nói cái gì!” Sắc mặt của An Bích Hà kinh ngạc đến biến sắc: “Cô ta không phải là chết rồi sao, có phải là cậu nhìn nhầm rồi không?”
“Không nhìn lầm đầu, chính là cô ta, tớ nhìn thấy rõ ràng, Lạc Hiểu Nhã không những không chết, mà mắt của cô ta cũng đã chữa khỏi rồi” Sắc mặt của Chung Khánh Ngọc lo lắng: “Cậu nói xem cô ta đến đây để làm gì, có phải là quay lại đây để báo thù không?”
An Bích Hà chết lặng một lát, cô ta đột nhiên nhớ tới, Hoắc Tùng Quân đã đến buổi tiệc của nhà họ Lâm rồi, nếu như lúc này để hai người bọn họ gặp được nhau…
Hậu quả không thể tưởng tượng được!
Cô ta vội vàng xông tới chỗ của lái xe ở hàng ghế đầu hét lớn: “Lái nhanh lên một chút, trong vòng mười phút phải đến được biệt thự của nhà họ Lâm”.

“Vâng!” Tài xế đạp mạnh chân ga, chiếc xe điên cuồng lao nhanh như gió trên đường.

An Bích Hà lại cầm lấy điện thoại, khuôn mặt trang điểm tinh tế mang theo một chút dữ tợn: “Chung Khánh Ngọc, cậu nhất định phải giữ cô ta lại cho tớ, không được để cô ta đi vào trong, càng không được để cô ta gặp được Hoắc Tùng Quân”.

Nói xong cô ta trực tiếp cúp máy, nhìn phong cảnh bên ngoài qua kính chiếc xe đang lao nhanh như gió, trong mắt cô tràn đầy sự hận thù.


Không ngờ Lạc Hiểu Nhã lại mệnh lớn như vậy, trời lạnh như vậy bị rơi xuống sông nhưng lại không chết, còn sống quay về, đúng thật là đáng ghét!
Chung Khánh Ngọc nhìn cuộc gọi đã bị cúp, cô ta cắn chặt môi dưới, sắc mặt khó coi.

Cô ta không thể đắc tội với An Bích Hà, còn Lạc Hiểu Nhã này cô ta cũng không dám tùy ý động tới, ngày trước trong nhà hàng, bộ dạng đám công tử nhà giàu đó bị Hoắc Tùng Quân trừng trị.

Cô ta vẫn còn nhớ rõ.

Nhưng nếu như cô ta không nghe lời của An Bích Hà, mà để cho Lạc Hiểu Nhã vào trong đó, An Bích Hà sẽ không tha cho cô ta.

Mặc kệ đi, chỉ có thể kéo dài thời gian, đợi An Bích Hà tới đây.

.


ngôn tình tổng tài
“Cô, đứng lại!”.

Lạc Hiểu Nhã đang bước đi, đột nhiên từ sau lưng truyền đến âm thanh chói nhẹ, cô nhíu lông mày, không ngờ lại có người tìm đến cô sớm như vậy, nghe âm thanh này, thì không phải là An Bích Hà.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái mặc chiếc đầm xanh dương đang trợn mắt nhìn cô, nhìn bộ dạng như quen biết cô vậy.

“Cô là ai? Cô đang gọi tôi sao?”
“Đúng, chính là cô!” Chung Khánh Ngọc hít một hơi thật sâu, sau đó đi nhanh về phía Lạc Hiểu Nhã..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi