TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



An Bích Hà nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của ông †a, cô ta cong môi, đỡ mẹ An ngồi xuống: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, có thể là con đã nhầm”
Trong mắt mẹ An lộ ra vẻ nghỉ hoặc, nhưng nhìn thấy An Bích Hà nói thay cho An Vu Khang nên bà ta cũng không hỏi gì thêm nữa.

Mãi cho đến khi An Vu Khang kiếm cớ để ra khỏi nhà, bà ta mới kéo tay An Bích Thần lại, nhìn chằm chằm vào cô ta: “Bích Hà, bố con chắc chản có chuyện gì đó giấu mẹ, mấy hôm trước ông ta không về nhà, ông ta ở bên ngoài chắc chắn đã có người phụ nữ khác, con từng gặp cô ta rồi có phải không?”
So với An Vụ Khang, quan hệ của mẹ An và An Bích Hà thân thiết hơn, lúc nhỏ An Vu Khang thường xuyên ra ngoài làm việc, mẹ An là người luôn chăm sóc cho cô ta, nuôi cô ta lớn.

An Bích Hà nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của bà ta, do dự một lúc rồi quyết định gật đầu “Con gặp cô ta rồi, bố với người phụ nữ đó đi ăn cơm, quan hệ cực kỳ thân thiết, con cảm thấy hình như bố đã động lòng thật rồi”

Mẹ An nghe thấy lời này, nhíu mày, khóe môi nhếch lên lạnh lùng nói: “Được lắm, quả nhiên ông ta đã lừa mẹ, mấy ngày trước mẹ gọi điện thoại cho ông ta nhưng ông ta lại tắt máy, mẹ đã đoán ra rồi”
An Vu Khang và bà ta vốn không phải vì có tình cảm với nhau rồi kết hôn, chỉ vì mối quan hệ giữa hai bên thông gia, nhiều năm qua quan hệ của hai người họ cũng không hề êm ấm, cho nên chuyện ông ta ngoại tình, mẹ An cũng không quá đau lòng.

Điều bà ta quan tâm nhất đó là vấn đề về tài sản.

Mẹ An đã nghĩ đến điều gì đó, sau đó nắm chặt lấy tay An Bích Hà nói: “Bích Hà, mặc dù mẹ không ở trong công ty, nhưng cũng đã nghe nói đến một số chuyện, trước kia bố con từng làm lộ tin ra bên ngoài, An Thị trước mắt cần phải kiếm tiền, ngành mà không dễ bị Hoắc Kỳ thâu tóm đó là Khinh Hà, con nhất định phải nắm chặt Khinh Hà trong tay, ngàn vạn lần đừng để bố con nằm được quyền chủ động”
Vẻ mặt của An Bích Hà lộ ra vẻ khó hiểu nói: “Mẹ, ý của mẹ là?”
“Vừa rồi con cũng đã nói, bố con động lòng thật rồi, ai mà biết được nếu ông ta tìm thấy người phụ nữ đó liệu có khi nào vì người phụ nữ đó mà bỏ mặc hai mẹ con mình, cơ thể của mẹ bây giờ không thể sinh con được nữa, nếu như xuất hiện một đứa con riêng của ông ta, địa vị của con cũng sẽ gặp nguy hiểm”
An Bích Hà nghe thấy lời này, vẻ mặt có chút trầm ngâm.

Gô ta nhớ lại vài cái tát mà bố An đã tát cô ta, trong lòng của ông ta e rằng ngay cả con gái ruột của mình cũng không so sánh được với sự giàu có và tiền bạc, sợ rằng ngay cả người phụ nữ mà ông ta nuôi cũng không thể So sánh được.


Ông ta thà tin người phụ nữ đó cũng không tin cô ta, còn vì người phụ nữ đó mà mắng mình.

Trong lòng An Bích Hà cũng có chút chán nản, nhìn về phía mẹ An nói: “Mẹ, trước kia con cũng đã nói với bố rằng người phụ nữ mà bố nuôi có vấn đề, ông ấy không tin con, trước kia con đã từng tiếp xúc với người phụ nữ đó, thủ đoạn của người phụ nữ đó rất cao, hơn nữa ánh mắt đó con luôn cảm thấy kỳ lạ, cho dù bây giờ cô ta đã đi rồi, con vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng”
Mẹ An suy nghĩ đến lời của con gái mình, trợn tròn mắt, nói vào tai cô ta: “Sợ cái gì, nếu như thật sự xảy ra chuyện, chúng ta đố hết lên đầu bố con, cho nên con nhất định phải nắm quyền chủ động ở trong công ty, băng không thì người bị đẩy ra ngoài chính là con”
An Bích Hà nghe thấy lời này, cũng hạ quyết tâm, trong lòng cũng lên kế hoạch.

An Vu Khang không biết rằng hai mẹ con đã lập kế hoạch để chờ ông ta lọt vào, ông ta gọi người mà mình bảo đi tìm người phụ nữ kia quay về, rồi hỏi tung tích của Sở Hân.

Cấp dưới nhìn ông ta với vẻ mặt khó coi, nói: “Tôi đã dựa theo dáng vẻ mà ông mô tả nhưng không hề có chút tung tích gì về người phụ nữ đó, tôi cũng đã đi tìm các con đường nhưng vẫn không có tin tức gì, bây giờ một chút manh mối cũng không có”

An Vu Khang nghe thấy câu này liền cau mày.

Làm sao một người cao lớn vẫn còn sống nói không thấy là không thấy, cô ta không còn trí nhớ, không biết nhà mình ở đâu, cũng không biết bạn bè mình là ai, cô ta chỉ biết một người đó chính là ông ta, cô ta còn có thể đi đâu?
An Vu Khang nghĩ đến đây, sắc mặt trở nên đờ đẫn.

Bây giờ ông ta đang có một vài suy nghĩ, một là cô ta đã nhớ lại hết rồi đi về nhà mình; hai là ngoại hình của cô ta cũng ưa nhìn, tính cách nhu nhược có thể đã bị người xấu bắt đi; ba là lúc trước An Bích Hà cũng đã từng nói, cô ta là người được người khác phái tới..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi