TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



“Nhưng tôi còn công vụ phải làm, cũng không thể lúc nào cũng túc trực ở đây với các cô!” Viên cảnh sát nói.

An Bích Hà ngẩn người, vội vàng lắc đầu: “Anh cảnh sát à, anh hiểu lầm rồi.

Ý của tôi không phải là muốn anh ở lại.

Tôi chỉ lo những người đó quay lại báo thù hoặc lần theo dấu vết của mẹ con chúng tôi mà thôi.

Vì vậy bọn tôi muốn cùng anh lên xe đến đồn cảnh sát”
Yêu cầu này cũng không phải là quá đáng, viên cảnh sát lưỡng lự một chút rồi đồng ý với hai mẹ con họ.

Bây giờ nhà họ An đã bị đập phá tan nát, trên sàn nhà vương vãi rác rến, một nơi xuống cấp như vậy chắc chắn là không thể ở lại được nữa.


“Xin anh đợi tôi một lát, tôi đi thu dọn ít đồ.

Trốn ở bên ngoài mấy ngày cần phải chuẩn bị một ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngà An Bích Hà nói xong đã kéo mẹ An vào phòng, bỏ hết đồ trang sức còn sót lại, thẻ ngân hàng các loại và tất cả vật có giá trị vào một chiếc túi lớn.

Cảnh sát chờ đợi đến muốn hết kiên nhẫn mới nhìn thấy hai mẹ con An Bích Hà mỗi người rinh một cái túi lớn, anh ta mệt đến mức mặt đỏ tới mang tai.

Mặt họ không nói nên lời, đây có phải là vật dụng cần thiết hàng ngày để trốn trong vài ngày không? Điều này chỉ đơn giản là chuyển cả gia đình đi nơi khác.

Nhưng nó đã được đồng ý, à cảnh sát cũng đi lên để xử lý.

Hai mẹ con lên xe cảnh sát, quay đầu lại bắt đầu liên hệ sửa nhà, tìm đại lý bán nhà.

Khi xe nổ máy, An Bích Hà và Mẹ An nhìn lại căn nhà lần cuối, thở dài rồi xoay người rời đi không chút do dự.

Sau khi xuống xe cảnh sát, hai mẹ con cố ý tìm một khách sạn an toàn để ổn định chỗ ở, sau đó không ngừng tới thăm An Vu Khang.

Nó không được phép đến thăm cho đến ngày hôm sau.

Khi nhìn thấy An Vu Khang, cả hai mẹ con đều thở phào.

Nhìn thấy khuôn mặt đầy vết bầm tím của An Vu Khang trên mặt rõ ràng còn in đầy vết tát, trông có vẻ xấu hổ, làm sao có thể có được dáng vẻ tao nhã thường ngày.


“Đây là Hoắc Tùng Quân cho người đánh bố sao?” An Bích Hà hỏi dò An Vu Khang.

An Vu Khang lạnh lùng liếc hai mẹ con họ một cái, trong mắt hiện lên một ánh nhìn thù hận: “Không liên quan gì tới hai người, không phải mẹ con bà định trơ mắt nhìn tôi chết sao?
Sao hôm nay lại còn đến thăm tôi, nói đi, hai người muốn làm gì hả?”
‘Vừa nghe thấy những lời cứng rắn ngang ngạnh này của An Vu Khang, mẹ An lại càng tức giận hơn nữa: “Ông cũng không nhìn lại xem ông đã gây ra chuyện gì sao, lúc đó tôi đang bị phát lệnh truy nã trong cả nước, hai mẹ con tôi dám giúp ông à? Một mình ông ngồi tù được rồi, lẽ nào còn muốn lôi mẹ con tôi vào tù chung sao? An Vu Khang, ông còn có trái tim không?”
“Còn có trái tim không á? Câu đó phải là tôi hỏi bà mới đúng đấy!” An Vu Khang nghiến răng nghiến lợi nhìn bà ta, bởi vì trên mặt chỉ chít vết thương, nhìn thoáng qua cảm thấy vô cùng hung hăng và dữ tợn: “Trong hai người, một người là vợ đã sống với tôi mấy chục năm, một người là con gái duy nhất của tôi, tôi nai lưng ra làm lụng để cung phụng cái ăn, cái mặc cho hai người, cho hai người một cuộc sống vật chất sung túc đầy đủ.

Ngược lại mẹ con bà đối xử với tôi như thế nào hả? Tôi vừa gặp nạn thì hai người bỏ mặc không thèm giúp tôi dù chỉ là một chút, đã thế còn giậu đổ bìm leo.

Lương tâm của mẹ con bà bị chó ăn mất rồi hả?”
An Bích Hà nghe xong có vẻ hơi khó chịu, không nhịn được nên gân cổ to tiếng phản bác: “Bố, bố nói sai rồi, bố là thủ phạm giết người nên đương nhiên là phải ngồi tù.

Thà để một mình bố chịu tội còn hơn để liên lụy cả một gia đình.

Hai mẹ con của con tự do ở bên ngoài, thì An thị của chúng ta mới còn cơ hội để vực dậy chứ.


Chả nhẽ bố không hiểu được điều này sao?”
Nghe vậy, An Vu Khang tức giận đến mức phun ra một ngụm máu.

Đây là cô con gái ngoan ngoãn mà ông ta đã rất mực yêu thương nuôi nấng, vậy mà giờ đây cô ta thực sự tàn nhẫn và thâm độc đến mức có thể nói ra những lời ích kỷ và táng tận lương tâm như vậy.

An Bích Hà vẫn quả quyết nhìn thẳng vào ánh mắt đang tràn trề thất vọng của An Vu Khang, cô ta cảm thấy mình không hề Sai.

Người giết Lạc Quang Nhật là An Vu Khang, Lạc Hiểu Nhã muốn báo thù cho bố của mình, đương nhiên sẽ đối phó với An Vu Khang.

Chỉ cần ông ta vào tù thì áp lực đối với mẹ con họ sẽ giảm đi một chút.

Hy sinh một mình ông ta để đổi lại sự bình an cho hai người, không phải là có lợi nhất sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi