TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Chung Khánh Ngọc luôn đi theo An Bích Hà và cùng là bạn tốt của cô ta.

Chuyện này nhất định là do An Bích Hà chỉ định.

Không chỉ Lạc Hiểu Nhã nghĩ tới mà cả Hoắc Tùng Quân cũng nghĩ ra.

Anh quay đầu nhìn An Bích Hà, vẻ mặt khó chịu: “Cô muốn làm gì?”
“Em có thể làm được gì chứ?” Khuôn mặt An Bích Hà giả vờ vô tội: “Ý kiến đó là của Chung Khánh Ngọc đưa ra.

Mặc dù hai người chúng em có qua hệ tốt nhưng cũng không đến mức hình bón không rời.

Cô ta là một người độc lập, em cũng cảm thấy khó hiểu không biết vì sao cô ấy lại đưa ra đề nghị này.

Có lẽ là vì nhà họ Chung tặng quà lớn”
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân lạnh lùng, rõ ràng là anh không tin những gì cô ta nói, lý do cô ta đưa ra vẫn còn quá nhiều lỗ hổng.


Hai tay Lâm Bách Châu siết chặt, anh nói nhỏ bên tại Lạc Hiểu Nhã: “Không sao đâu, anh có chuẩn bị thừa một phần quà, một lát nữa em.”
“Anh không cần phải lo đâu” Lạc Hiểu Nhã nhìn anh ta cười an ủi: “Đến chúc thọ bác Lâm làm sao tôi không chuẩn bị quà được.

Anh yên tâm đi, tôi lo hết mọi chuyện rồi.”
Lâm Bách Châu thấy cô có chuẩn bị từ trước thì mới yên tâm, đúng là anh ta đã lo lắng thừa.

Lạc Hiểu Nhã từ trước tới giờ đều suy nghĩ chu toàn, sau khi trải qua nhiều chuyện, cô càng trở nên trưởng thành hơn, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Mọi người đem quà tới tặng, những người ở đây đều là những người giàu có nên món nào cũng vô cùng quý giá.

Đồ cổ, trân châu Nam Hải, vòng Tử Đàn Tiểu Diệp cao cấp, vàng bạc trang sức… khiến mọi người đều hoa mắt chóng mặt.

Tất cả những món quà tặng đều có một đặc điểm là rất đắt.

Đến lượt An Bích Hà, cô ta mỉm cười rồi đi tới trước mặt bố Lâm đưa món quà của nhà họ An cho người đem lên.

Là một đóa san hô đỏ, mặc dù không phải quá lớn nhưng có màu đỏ huyết bò, vừa nhìn cũng biết có giá không rẻ, thậm chí còn có thể nói đây là một cực phẩm.

Mặc dù bố Lâm không hứng thú với thứ này lắm nhưng loại san hô đỏ này đúng là hiểm có khó tìm nên ông cũng gật đầu với An Bích Hà biểu thị hài lòng với món quà này.

Trong lòng An Bích Hà càng đắc ý hơn.

Để tìm đóa san hô này, nhà họ An đúng là đã phải bỏ ra không ít tâm sức.

Nhìn những người xung quanh vô cùng kinh ngạc, cô ta cũng coi như được nở mày nở mặt.

An Bích Hà đang chuẩn bị bước xuống thì nhìn sang Lạc Hiểu Nhã đang đứng một bên.

Bước chân cô ta dừng lại, cô ta nhìn bố Lâm rồi nói rất dịu dàng: “Bác Lâm, Cô Lạc là bạn gái của anh Lâm Bách Châu.


Chúng cháu rất mong chờ không biết cô ấy sẽ tặng quà gì cho bác, bác có thể mở ra để mọi người cùng mở mang tầm mắt không ạ?”
An Bích Hà vừa nói xong câu này, cả căn phòng đột nhiên trở nên huyên náo và ngập những lời bàn tán của đám đông.

Đến rồi, đến rồi, cuối cùng An Bích Hà cũng xuất chiêu.

Mọi người đều bàn tán vừa nãy hành động của Hoắc Tùng Quân bị nhiều người nhìn thấy như vậy mà tại sao An Bích Hà lại không tức giận.

Làm sao cô ta có thể để yên được, hóa ra bây giờ kịch hay mới lên sân khấu.

Vào lúc bước chân của An Bích Hà đột ngột dừng lại, Lạc Hiểu Nhã đã biết là cô ta bắt đầu hành động nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý trong lòng.

Thấy bố Lâm nhìn cô có vẻ khó xử, Lạc Hiểu Nhã mỉm cười rồi bước lên trước.

Khuôn mặt cô xinh đẹp, hành động cử chỉ đều vô cùng khoan thai nho nhã: “Hôm nay cháu mạo muội tới đây tham gia sinh nhật của bác, cũng không thông báo trước với bác trai bác gái, cháu cảm thấy vô cùng áy náy.

Cháu nghe Bách Châu nói bác thích sưu tập tranh chữ nên đã chuẩn bị một bức để tặng bác.

Hy vọng là bác thích ạ”
Nói rồi, cô để cho người đem bức tranh mình đã chuẩn bị lên trên.


Lúc đầu An Bích Hà còn lo lắng không biết Lạc Hiểu Nhã có món quà gì đó đặc biệt hay không.

Nhưng đến cuối cùng cô chỉ tặng một bức tranh chữ, khiến cô ta cảm thấy yên tâm trở lại.

Bởi vì trong mắt của An Bích Hà, Lạc Hiểu Nhã không quen biết ai cũng không có tiền bạc nên cũng chẳng thể chuẩn bị được bức tranh gì nổi tiếng hay đáng tiền.

Vì những bức tranh đó e rằng Lạc Hiểu Nhã mua không nổi.

Vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân âm trầm, anh đang định lên trên để giải vây cho cô nhưng thấy cô đã chuẩn bị, lại còn là tranh chữ nên anh cũng thở phào một hơi, rồi đứng bên cạnh xem.

Bố Lầm nhìn vào cuộn tranh rồi cầm nó lên.

Ông lén liếc nhìn con trai mình, con trai ông có vẻ khá quan tâm đến cô gái này, còn nói sở thích của ông cho người yêu biết.

Thật sự tặng tranh chữ là rất đúng ý ông..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi