TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Đứa con gái ngoan đầu lòng của họ, vợ chồng họ chăm sóc bao nhiêu năm, bây giờ lại bị một bộ quần áo hại chết.

Bọn họ nhất định phải tìm lấy sự công bằng cho con gái mình.

Cho dù bọn họ có cầm tiền nhưng khi nhắm mắt khuôn mặt nhợt nhạt của con gái họ lại hiện ra và lương tâm của họ sẽ bị cắn rứt.

Hơn nữa, bọn họ không có ý định sinh thêm đứa thứ hai.

Đứa con đầu lòng đã tiêu hao hết tình thương và sức lực của họ.

Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của cặp vợ chồng, tên cần đầu này càng thêm tá hỏa: “Mong hai người sớm đưa ra lựa chọn, một là đồng ý với các điều khoản của chúng tôi, hai là chúng tôi sẽ tiêu hủy tro cốt của con gái hai người.


Hai người cố gắng hết sức để cho cô ấy một sự công bằng.

Để con gái hai người ra đi lại bình an hơn? Nếu chúng tôi tiêu hủy tro cốt của con gái hai người thì sẽ không còn chút bình yên nào cả”
Điều này quả thực quá tàn nhẫn, trái tim của cặp vợ chồng đang rỉ máu.

Người này đáng được An Bích Hà phái đến, đúng là quá hung ác.

Qua thật lâu, cuối cùng hai người cúi đầu, năm chặt ngón tay, vừa bất đắc dĩ vừa tuyệt vọng cam chịu số phận.

“Được, chúng tôi đồng ý sau này sẽ không làm phiền An Bích Hà nữa, cũng sẽ không truy cứu chuyện này.

Chúng tôi nhân nhượng.”
Lúc người chồng nói ra bốn chữ cuối cùng, dường như dùng hết sức lực toàn thân, ngón tay run rẩy.

Đàn em của Ngô Thành Nam thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra một tia vui vẻ.

Rốt cuộc đã đạt được mục đích, hai khúc xương cứng cuối cùng cũng có thể gặm được, rốt cuộc đã có thể báo cáo lại kết quả với cậu chủ.

“Các người đã nói là phải làm, đừng có ra vẻ” Nhưng người đứng đầu vẫn không yên tâm, tiếp tục nói: “Chúng tôi có.

rất nhiều cách, cho dù các người giấu tro cốt của con gái ở chỗ nào, chúng tôi cũng có thể tìm ra được.

Nếu các người dám nuốt lời, chúng tôi sẽ đổ tro cốt của con gái các người vào nhà vệ sinh.


Nếu không tin, các người có thể thử xem”
Nghe những lời này, ánh mắt của hai vợ chồng đều đỏ lên, nỗi hận thấu xương giấu dưới đáy mắt, hận không thể chém bọn họ nghìn dao để giải tỏa sự căm hận trong lòng.

“Được, chúng tôi đồng ý” Người chồng run rẩy trả lời, nghe như thỏa hiệp và rất sợ hãi nhưng thực tế là sự giận dữ và toàn là hận thù.

Bọn chúng cởi dây trói cho hai người rồi lấy đi những chứng cứ mà bọn họ đã sửa sang lại, khinh miệt nhìn hai người nói: “Còn tưởng cứng rắn lắm, thì ra rất dễ khống chế”
Hai vợ chồng ngồi trên sô pha không nói gì, cúi đầu mím chặt môi, mặc kệ bọn chúng sỉ nhục như thế nào đi chăng nữa.

Khi người của Ngô Thành Nam chuẩn bị đi, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa: “Tôn Phùng, Tôn Phùng có ở nhà không?”
Người chồng ngồi trên ghế sofa dừng lại một chút, giọng nói của người đàn ông này rất xa lạ, nhưng sao lại biết tên của ông ấy.

Ông ấy ngẩng đầu lên, thấy mấy tên áo đen đứng giữ ở cửa, vẻ mặt căng thẳng, trong đầu nảy ra một suy nghĩ.

Bọn chúng căng thẳng như vậy, chẳng lẽ người ở cửa không cùng một nhóm với bọn chúng sao? Thậm chí còn có thể là kẻ thù của bọn chúng?
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, trong đâu Tôn Phùng nghĩ như thế, trong lòng cũng quyết định như vậy.


Mặc kia người ngoài cửa kia là ai, chắc chắn cũng không thể tồi tệ hơn bây giờ được nữa.

Đã vậy thì buông tay, có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn một chút.

Lúc này, đàn em của Ngô Thành Nam đi về phía ông ấy, khuôn mặt nghiêm túc, nhỏ giọng hỏi: “Ông biết người ngoải cửa không, bọn họ là ai?”
Ánh mắt Tôn Phùng bình tĩnh, nhìn gã một cái: “Là bạn tôi, anh ấy và tôi có quan hệ rất tốt, có thể thấy tôi phát sóng trực tiếp, sợ tôi làm chuyện ngu ngốc, cho nên đến tìm tôi.”
Người đàn ông nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt với Tôn Phùng: “Ông nói anh ta đi đi”
Tôn Phùng lắc đầu: “Vô dụng thôi, anh bạn tôi rất tinh tế, nói để anh ta biết có chuyện không ổn… Mấy, mấy người có thể gặp rắc rối Người đàn ông nhíu mày một cái, suy nghĩ vài giây, đột nhiên ánh mắt nghỉ ngờ nhìn Tôn Phùng: “Sao ông có thể tốt như vậy? Chúng tôi uy hiếp ông như thế, ông còn nghĩ cho chúng tôi.

Nói! Mục đích của ông là gì?”
Tôn Phùng cười khổ một tiếng: “Tôi có thể có mục đích gì?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi