TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



“Không, tôi chỉ muốn xác nhận một chút thôi” An Bích Hà từ từ mỉm cười: “Dù sao thì ngay cả bác Lâm cũng không có được tranh của Hà Kim Minh.

Nếu như có Lạc bị lừa thì đó là chuyện nhỏ nhưng cô cố tình làm màu, mua hàng giả tặng cho bác ấy vậy là cô không đúng rồi”.

“Đúng vậy, Cô Lạc, tôi cũng nghe nói sau khi bố mẹ cô mất, gia đình cô cũng không phải quá giàu có hay quyền thế.

Bức tranh của ông Hà Kim Minh nghìn vàng không còn được, ông làm thế nào để có được vậy?”
Chung Khánh Ngọc là đàn em trung thành của An Bích Hà, cô ta thấy An Bích Hà tấn công Lạc Hiểu Nhã thì cũng phụ họa và cùng.

Khách mời bên dưới đa phần không hiểu về tranh chữ nên cũng bị cô ta dẫn dắt, ánh mặt họ nhìn Lạc Hiểu Nhã rất kỳ quái.

“An Bích Hà, cô dừng lại cho tôi” Hoắc Tùng Quân dùng ánh mắt khó chịu nhìn cô, gần như nghiến răng nghiến để nói với cô ta với một giọng nói vừa đủ chỉ hai người có thể nghe thấy.

An Bích Hà đang rất đắc ý, nghe xong câu này cô ta không những không dừng lại, mà còn thấy Hoắc Tùng Quân đang bảo vệ Lạc Hiểu Nhã nên càng muốn làm cô xấu hổ hơn.


“Lạc Hiểu Nhã, nếu có thật sự tôn trọng bác Lâm thì cho dù món quà cô tặng là đồ rẻ tiền thì bác ấy cũng hiểu được tấm lòng của cô.

Nhưng cô lại dùng một bức tranh giả, đây đúng là cố tình khiến bác Lâm xấu hổ, che mắt nhà họ Lâm”.

Cô ta dùng những lời lẽ rất gay gắt khiến mọi chuyện đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Những người khách xung quanh không khỏi bàn tán, nhìn về phía Lạc Hiểu Nhã với vẻ bất mãn.

Đây rõ ràng là một dịp tốt để kết giao các mối quan hệ, vậy mà người phụ nữ này lại dùng hàng giả.

Suy nghĩ này khiến mọi chuyện trở nên nghiêm trọng.

Bây giờ cho cô có rất xinh đẹp thì người khác cũng không khỏi cảm thấy khó chịu về cô.

Nhìn những người xung quanh đều bị mình làm cho kích động, An Bích Hà tự đặc mà nhìn bố Lâm: “Cô Lạc có lẽ không phải là cố ý, chắc cô ấy chỉ muốn làm vui lòng bác nhưng ví tiền có hạn nên mới phải làm ra chuyện như vậy.Bác Lâm, bác là người bao dung, bác tha thứ cho cô ấy một lần này đi ạ”.

Chung Khánh Ngọc nắm lấy cánh tay cô ta và khen ngợi: “Bích Hà, em đúng là một người tốt bụng.

Lạc Hiểu Nhã đã làm một chuyện đáng xấu hổ như vậy mà cô vẫn bênh vực được cho cô ta.”
An Bích Hà lắc đầu, khuôn mặt cố lộ ra vẻ dịu dàng: “Mọi người ai rồi cũng mắc sai lầm.

Cô Lạc không phải người trong giới của chúng ta, không hiểu quy tắc cũng là chuyện có thể hiểu được”
Hai người bọn họ giả vờ giả vịt, tôi một câu, cô một câu, bên ngoài có vẻ là đang cầu xin giúp Lạc Hiểu Nhã, nói tốt cho cô nhưng thật ra lại đang cố tình hạ thấp cô xuống.

Không những thế, hai người bọn họ có cố tình tách Lạc Hiểu Nhã ra khỏi đám đông, khiến cô cô độc đứng một mình, không nhận được sự trợ giúp của ai.

Lâm Bách Châu không phải là kẻ ngốc, trong lòng anh ta cũng dâng lên lửa giận: “Cô An, bức tranh của Lạc Hiểu Nhã không phải là đồ giả!”.


“Cô Lạc là bạn gái của anh Lâm, anh yêu thương, chiều chuộng cô ta cũng là điều nên làm nhưng không thể không có nguyên tắc.

Đây dù sao cũng là bữa tiệc sinh nhật của bố anh, anh nên suy nghĩ cho bố của mình nhiều hơn dù sao bác ấy cũng là người nuôi anh khôn lớn được như bây giờ”.

An Bích Hà tỏ vẻ nghiêm túc nói những chuyện lớn lao.

Cô ta nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lâm Bách Châu rồi cô lắc đầu, thất vọng thở dài.

Lạc Hiểu Nhã cảm thấy mình đang xem một trò hề, An Bích Hà đúng là quá biết diễn nên mới tự biên tự diễn nói được nhiều như vậy.

Cô ta chỉ nói mấy câu mà có thể khiến bức tranh của anh biến từ đồ thật thành đồ giả..

Ôi, sao cô có thể để cho người phụ nữ này tùy tiện sỉ nhục như vậy được? Lạc Hiểu Nhã cô hiện giờ không phải là Lạc Hiểu Nhã trước đây nữa, cô là Nữu Hỗ Lộc Lạc Hiểu Nhã!
“Cô An, tôi không thể đồng ý với những gì cô đã nói!” Lạc Hiểu Nhã cuối cùng cũng lên tiếng, cô bước tới đứng trước mặt An Bích Hà, vẻ mặt lạnh lùng, đôi môi khẽ mỉm: “Tôi chưa bao giờ nói, bức tranh này là đồ giả!”
An Bích Hà sửng sốt rồi cau mày nhìn Lạc Hiểu Nhã: “Cô Lạc, cô đừng thể hiện nữa.

Cô thừa nhận ngay từ đầu thì vẫn còn cơ hội cho cô thay đổi.

Còn nếu có nhất quyết không muốn nhận sai thì tôi cũng không làm gì được cô cả dù sao tôi cũng hết cách rồi”

“Cô đúng là một người thú vị.

Mọi chuyện vẫn còn chưa rõ ràng mà bắt tôi phải vội vàng nhận lỗi” Lạc Hiểu Nhã cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai, khinh thường: “Tôi với cô là có quan hệ gì, tạm thời không nói đến chuyện tôi không hề làm sai, vậy dựa vào đâu mà cô giả vờ đứng lên xin lỗi thay cho tôi”.

“Cô… cô đúng là không biết tốt xấu, Bích Hà làm vậy rõ ràng là đang giúp cô!” Chung Khánh Ngọc tức giận nói rồi chỉ tay về phía cô.

Lạc Hiểu Nhã cau mày nhìn đầu ngón tay của cô ta, cô bẻ mạnh ngón tay của cô ta lên trên.

Chung Khánh Ngọc đột nhiên hét lên: “Lạc Hiểu Nhã, cố định làm gì vậy?”
Sự chán ghét hiện lên trong mắt Lạc Hiểu Nhã: “Tôi đã nói rồi tôi rất ghét người ta chỉ tay vào mặt tôi.

Lúc trước là An Bích Hà, bây giờ lại là cô.

Chủ tớ hai người đúng là tâm ý tưởng thông, đến cả thói quen cũng giống hệt và đều là những người bất lịch sự”..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi