TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Trong lòng cô ta căm hận sự thiên vị vô điều kiện của Hoắc Tùng Quân dành cho Lạc Hiểu Nhã nhưng cô ta lại không có cách nào để.

Cô ta chỉ có thể hung hăng nhìn về phía Lạc Hiểu Nhã đang đứng ở trung tâm của nhà họ Lâm.

Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào và dáng vẻ ngoan hiền của cô ta, sắc mặt An Bích Hà càng âm u hơn.

Nhà họ Lâm vừa nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã đối phó với An Bích Hà còn tưởng cô là người đanh đá, nhưng sau vài câu trò chuyện, bọn họ mới phát hiện ra cô gái này thực ra rất ngọt ngào, tính tình cũng tốt, biết cách ăn nói lại dịu dàng hiền thục.

Mẹ Lâm lặng lẽ kéo Lâm Bách Châu qua một bên rồi nhỏ giọng hỏi: “Hiểu Nhã có mâu thuẫn gì với An Bích Hà sao?”
Lâm Bách Châu không nói nhiều, anh ta chỉ nói ngắn gọn: “An Bích Hà hại bố mẹ của Hiểu Nhã chết thảm, làm gia đình bọn họ tan nát”
Nghe xong lời này, mẹ Lâm hít sâu vào một hơi, chẳng trách Hiểu Nhã lại có thái độ như vậy với An Bích Hà,
“Cô gái Hiểu Nhã này và Hoắc Tùng Quân..” Mẹ Lâm nói rồi ra hiệu cho Lâm Bách Châu nhìn sang.

Lâm Bách Châu nhìn theo ánh mắt của bà, nhìn thấy Hoắc Tùng Quân đang cầm một ly rượu đứng một mình bên cạnh chiếc cây cột, ánh mắt không hề rời khỏi Lạc Hiểu Nhã.

Chỉ cần là người không bị mù thì anh cũng nhìn ra Hoắc Tùng Quân thích Lạc Hiểu Nhã.


Lâm Bách Châu hừ mũi: “Lúc trước anh ta bị mù nên mới phụ lòng Hiểu Nhã.

Bây giờ cũng chỉ là… tự mình đa tình”
Mẹ Lâm nghe xong Vỗ vai anh ta: “Bố mẹ cũng khá hài lòng với Hiểu Nhã.

Nhưng nếu con muốn ở bên cạnh Hiểu Nhã thì phải đối mặt với Hoắc Tùng Quân”
Hoắc Tùng Quân không phải là một người quá lương thiện, những gì anh đã nhìn trúng thì rất người có thể cướp được.

Lâm Bách Châu cầm chặt ly rượu, vẻ mặt trở nên lạnh lùng những ánh mắt tràn đầy sự kiện định.

Bố Lâm đưa Lâm Bách Châu đi tiếp khách.

Thỉnh thoảng có người tiến tới nói chuyện với Lạc Hiểu Nhã nhưng cô cũng không có tâm trạng đáp lại.

Cô đi thẳng vào khu ăn uống rồi đi qua đi lại ở đó.

Hoắc Tùng Quân đang định bước tới thì đột nhiên nhìn thấy một cô gái bước tới, đụng phải Lạc Hiểu Nhã.

Ly rượu vang trong tay cầm không vững nên đổ về phía cô.

Lạc Hiểu Nhã né kịp, rượu không bị đổ quá nhiều nhưng cũng gây một ít lên váy..

Cô gái nhanh chóng nói lời xin lỗi: “Xin lỗi cô, là tôi không để ý.

Tôi thực sự xin lỗi vì đã làm bẩn váy của cô.

Tôi sẽ hỏi nhà họ Lâm xem họ còn chiếc váy có sẵn nào không?
“Không sao đâu” Lạc Hiểu Nhã cười: “Chỉ là một vết nhỏ thôi, tôi tự vào nhà vệ sinh xử lý được.


Không sao đâu”.

Cô gái kia thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Hiểu Nhã hỏi giúp việc, biết được vị trí của phòng vệ sinh rồi cẩn thận xách váy đi qua đó.

Chiếc váy này là chiếc váy dạ hội mà cô thích nhất trong số những chiếc váy do cô tự thiết kế.

Nó bị bẩn cũng khiến cô cảm thấy khá xót.

Hoắc Tùng Quân uống cạn ngụm rượu cuối cùng trong tay, khóe miệng mang theo ý cười rồi đi theo hướng của cô.

Nhà vệ sinh ở bên ngoài sảnh tiệc, vách tường cách âm rất tốt.

Ngay khi bước vào đó âm thanh bên ngoài đã bị ngăn cách với bên trong, không gian vô cùng yên tĩnh.

Lạc Hiểu Nhã nặng về thở ra một hơi, trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Vậy là cô đã đối đầu với An Bích Hà một lần.


Bản thân người phụ nữ này không khiến cô phải sợ hãi, nhưng sự dung túng của nhà họ An khiến cho cô ta có tự tin để làm nhiều chuyện xấu xa.

Lần này cô làm mất mặt An Bích Hà, e rằng người phụ nữ này sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, về sau cô nhất định phải đề cao cảnh giác hơn.

Vừa nghĩ tới đây, đột nhiên có một bàn tay to ôm lấy eo cô, trực tiếp kéo cô đến góc tường bên cạnh.

Lạc Hiểu Nhã bị sốc, cô vô thức muốn kêu lên nhưng một bàn tay khác đã bịt lấy miệng cố.

Cả người cô rơi vào một vòng tay rộng lớn và ấm áp.

Khí thế mạnh mẽ và độc đoán của người đàn ông xâm chiếm khiến Lạc Hiểu Nhã vô cùng căng thẳng, toàn thân cô run lên.

Hàng lông mi dày của cô không ngừng run lên, trong lòng hiện lên đủ loại suy đoán, An Bích Hà chẳng lẽ không nuốt trôi được cục tức này nên lựa chọn ra tay với cô ngay trong bữa tiệc sao?
Người phía sau dường như cảm nhận được tâm trạng lo lắng, sợ hãi của cô nên nhỏ giọng nói bên tại cô: “Là anh!”..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi