TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Giọng nói quen thuộc này khiến Lạc Hiểu Nhã thả lỏng người.

Hoắc Tùng Quân cảm nhận được sự thay đổi của cô, trong mắt lập tức hiện lên một nụ cười.

Dường như trong lòng Lạc Hiểu Nhã anh vẫn được xếp vào loại an toàn.



Nhưng một giây tiếp theo, anh không thể cười được nữa, Lạc Hiểu Nhã cắn chặt ngón tay và dùng sức cắn nó mấy cái.

Hoắc Tùng Quân đau đớn kêu lên hai tiếng nhưng vẫn không rút ngón tay ra, ngược lại anh còn càng ôm chặt eo của cô hơn.

Lạc Hiểu Nhã buông ngón tay ra, cô quay đầu lại trừng mắt với anh: “Buông ra!”.


Hoắc Tùng Quân cúi xuống nhìn cô.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cô tràn đầy lửa giận, trong mắt cô còn có hình dáng của mình, trong cô vừa tươi tắn vừa sinh động.

Anh từ từ buông tay ra, Lạc Hiểu Nhã nhân cơ hội này để chạy ra ngoài, cô lạnh lùng nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
“Anh không làm gì cả, anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi” Giọng nói của Hoắc Tùng Quân trầm thấp, cảm giác tội lỗi hiện lên trong đôi mắt lạnh lùng của anh: “Một năm trước, anh đã không kịp cứu em, xin lỗi em.”
Lạc Hiểu Nhã cau mày: “Không cần đầu.

Chúng ta đã ly hôn rồi.

Tôi cũng không trách anh vì những chuyện đã xảy ra một năm trước.

Dù sao mỗi người đều có những sự lựa chọn khác nhau”
Cô không trách anh khiến Hoắc Tùng Quân càng cảm thấy có lỗi.

Trong lòng thật sự cảm thấy rất khó chịu, câu nói nhẹ như không này của cô dường như đã thực sự tuyên án tử cho mối quan hệ của hai người, khiến anh thật sự không còn gì để hy vọng nữa.

Lạc Hiểu Nhã liếc mắt nhìn Hoắc Tùng Quân.

Thấy mặt anh căng thẳng, khuôn mặt lạnh lùng mím môi không nói gì nhưng ánh mắt lại có mấy phần tủi thân.

Cô và Hoắc Tùng Quân cùng chung chăn gối suốt ba năm, cô hiểu rõ tính cách của anh là như thế nào, nhưng cô chưa từng thấy anh như vậy.

Bây giờ đối mặt với một gương mặt này, đáng lẽ ra cô phải cảm thấy rất xa lạ nhưng không hiểu vì sao nhìn thấy sự tủi thân trong ánh mắt của anh cô lại cảm thấy không nỡ..

Có lẽ đó là chút tình cảm còn sót lại đang dâng lên trong lòng cô.


Cô hít một hơi thật sâu, nóng lòng muốn kéo giãn khoảng cách với Hoắc Tùng Quân.

Lần này cô trở lại là để trả thù, không phải để dây dưa với Hoắc Tùng Quân, chỉ cần anh không đứng về phía đối diện với cô thì nếu có thể ít tiếp xúc với nhau cô sẽ tuyệt đối không tiếp xúc.

“Anh Hoắc, xin lỗi anh tôi đi trước” Cô nói xong đang định rời đi thì đột nhiên cách đó không xa có một giọng nói vang lên.

Đó là An Bích Hà và Chung Khánh Ngọc.

Lạc Hiểu Nhã hơi co lại.

Không chỉ có hai người An Bích Hà và Chung Khánh Ngọc mà còn có các cô gái khác nữa.

Hiện tại Hoắc Tùng Quân đang ở đối diện cô, mấu chốt là bây giờ mọi người đều biết cô là vợ cũ của Hoắc Tùng Quân.

Nếu như tình cờ gặp phải hai người bọn họ đang gặp riêng trong một không gian kín vắng vẻ như vậy thì nhất định sẽ dẫn đến những rắc rối không đáng có.

Đặc biệt là hôm nay, cô xuất hiện với tư cách là bạn gái của Lâm Bách Châu, còn có thể sẽ làm cho nhà họ Lâm bị mất uy tín.


Bây giờ Lạc Hiểu Nhã không còn đường lui.

Hoắc Tùng Quân nhận ra được sự lo lắng và luống cuống của cô, thở dài một hơi rồi nhanh chóng kéo cô trốn vào phía sâu ở trong góc.

Góc này sâu hơn so với tưởng tượng của Lạc Hiểu Nhã, chỉ cần trốn kĩ một chút, nếu như không cố ý qua xem thì sẽ không thể phát hiện được, nhưng vẫn có một điểm không ổn.

Không gian quá nhỏ rồi, cơ thể hai người quấn chặt lấy nhau không có một chút khe hở, cả người cô đều nằm gọn trong lồng ngực của anh.

Cằm của Hoắc Tùng Quân tựa vào vai cô, mỗi lần hít thở hơi thở đều phả vào trên vành tại cô.

Khoảng cách gượng gạo lại vô cùng thân mật này khiến cho Lạc Hiểu Nhã cực kỳ không thoải mái, theo bản năng cổ động đậy cơ thể một chút, đổi lại đó là tiếng rên nhẹ của Hoắc Tùng Quân.

Anh cắn chặt răng nói vào bên tai cô: “Đừng có động đậy nếu không anh sẽ không nhịn được đâu”
Anh đã nhịn cả một năm nay rồi, ôm người mà ngày đêm mong nhớ trong vòng tay, hai người lại dán chặt với nhau như vậy, cô còn cử động lộn xộn như thế không phải là muốn mạng của anh sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi