TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Cô ta cảm thấy cái tay bị nắm chặt của mình, giống như bị một con rắn độc quấn lấy vậy, trong lòng không ngừng lạnh run lên.

Nhưng cô ta lại không thể phản bác, Chung Khánh Ngọc không được sủng ái trong nhà họ Chung, bởi vì cô ta có mối quan hệ tốt với An Bích.

Hà nên mới được coi trọng vài phần.

Nhưng nếu có vết nhơ thì giá trị kết hôn cũng sẽ giảm đi, chỉ khi có được lời hứa của An Bích Hà thì tình hình của cô ta ở trong nhà mới tốt hơn.

Chung Khánh Ngọc cuối cùng cũng cúi đầu, giọng điệu thờ ơ nói với cảnh sát: “Đúng thế, là do một mình tôi làm, Bích Hà đã luôn rất buồn bã vì sự tồn tại của Lạc Hiểu Nhã, tôi không muốn thấy cô ấy đau buồn nên mới đưa ra hạ sách này, xin lỗi, một mình tôi làm thì tự tôi chịu, chuyện này không hề liên quan đến Bích Hà”.

An Bích Hà rất hài lòng khi nghe thấy lời nói này, nhưng vẻ mặt vẫn còn rất lo lắng: “Tôi cũng nên nói tiếng xin lỗi, nếu không phải vì tôi thì Khánh Ngọc sẽ không làm chuyện như vậy?

Cảnh sát nhìn lấy Hoắc Tùng Quân.

Hoắc Tùng Quân vẻ mặt lạnh lùng, gật đầu, rồi cảnh sát đưa Chung Khánh Ngọc rời khỏi.

Lạc Hiểu Nhã dõi theo bóng lưng im lặng và thất vọng của Chung Khánh Ngọc, ấn tượng trong lòng đối với An Bích Hà đã thêm một nhãn mác trơ tráo, trở mặt vô tình.

Nhìn thấy cảnh sát rời đi, An Bích Hà mới giả vờ nói với Lạc Hiểu Nhã rằng: “Xin lỗi, tôi không ngờ rằng Khánh Ngọc lại làm như vậy.”
“Được rồi!” Lạc Hiểu Nhã xua tay và ngắt lời nói của cô ta: “Chuyện như thế nào, tôi đều biết rõ, cô An đừng nói nữa, nghe thôi cũng khiến người ta kinh tởm rồi”.

“Cô!” An Bích Hà không ngờ rằng cô lại thẳng thắn như vậy, tức giận đến mức ngón tay không ngừng run lên.

Sau khi mọi người đã tản ra, cô ta quay đầu sang nhìn Hoắc Tùng Quân, vẻ mặt đầy sự oan ức, giọng nói đáng thương: “Tùng Quân, chuyện này thực sự không có liên quan đến em, em thực sự không biết Khánh Ngọc sẽ làm vậy”.

Hoắc Tùng Quân lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe được nói ra một câu.

“An Bích Hà, con đường hành lang đi đến nhà vệ sinh đó, khi cô và Chung Giang Duyệt bàn bạc cách đối phó với Lạc Hiểu Nhã, tôi đã tình cờ nghe thấy”.

Vẻ mặt oan ức của An Bích Hà ngẩn ra, cô ta cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là khốn cùng.

Hoắc Tùng Quân từ sớm đã nghe được kế hoạch của cô và Chung Khánh Ngọc, đứng ở một bên nhìn cô ta diễn kịch giống như làm trò hề vậy, sau khi có sự nhận thức này, cô ta thực sự muốn tìm lỗ để chui vào.


Hoắc Tùng Quân không quan tâm cô ta có vẻ mặt gì, cuối cùng liếc nhìn cô ta một cái: “An Bích Hà, cách cô làm việc thật khiến người ta ghế tởm, tôi lại một lần nữa khẳng định rằng chúng ta tốt hơn hết vẫn nên huỷ hôn đi”
An Bích Hà sững sờ, hồi lâu vẫn chưa định thần lại.

Bữa tiệc đã kết thúc, các vị khách khứa đều không ngờ rằng chỉ là một bữa tiệc sinh nhật, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, đã ăn nhiều dưa như vậy, đúng là có chút tiêu không nổi.

Đoán chắc rằng một tháng sau kể từ ngày hôm nay, đề tài tán gẫu sau mỗi bữa cơm của giới nhà giàu trong thành phố An Lạc sẽ được thầu hết.

Những vị khách khứa hài lòng rời đi, biệt thự nhà họ Lâm trở nên vắng vě.

Lạc Hiểu Nhã đứng ở ven đường, gió lạnh thổi khiến da thịt cô lạnh băng, cô bắt taxi đến, Lâm Bách Châu nói sẽ đưa cô về, nhưng vừa rồi anh ta đã bị bố Lâm gọi đi, hồi lâu cũng chưa thấy xuất hiện.

Cô gửi một tin nhắn cho Lâm Bách Châu, đang lướt phần mềm gọi xe, chuẩn bị gọi một chiếc xe về nhà, nhưng hồi lâu cũng không có tài xế nào nhận đơn.

Khi đang chán nản, đột nhiên có một chiếc xe dừng ở bên cạnh, cửa sổ phía sau được hạ xuống, khuôn mặt của An Bích Hà hiện ra.


Lúc này không có ai khác, vẻ mặt ác độc của cô ta không hề che giấu: “Lạc Hiểu Nhã, chuyện hôm nay tôi sẽ ghi nhớ lấy, cô hãy đợi đó, tôi chắc chắn sẽ không buông tha cho cô đâu”.

Lạc Hiểu Nhã nhìn lấy cô ta, vẻ mặt lạnh lùng: “Ừ, tôi sẽ đợi, nhưng cô cũng phải nhớ rằng, đợi đến khi tôi tìm được chứng cứ có hại chết mẹ của tôi, cho dù cô có nhà họ An bảo vệ cũng đừng hòng thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật”.

An Bích Hà hừ lạnh một tiếng: “Cho dù cô có tìm được chứng cứ, cô có tin hay không, tôi cũng sẽ không ngồi tù.

Lạc Hiểu Nhã, cô vẫn còn quá ngây thơ”
Nói xong thì đóng cửa sổ xe sau lại, yêu cầu tài xế chở cô ta rời khỏi.

Lạc Hiểu Nhã mím môi, nhìn lấy chiếc xe của nhà họ An càng lúc càng xe, trong mắt đầy sự căm hận..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi