TỐNG TIÊN HÀNH



Khi mới nhập môn, Tống Phong đối với điều này một mực không quan tâm, bởi vì hắn nghe nói rằng linh căn của một người là do thiên sinh không thể thay đổi.

Nhưng tiếp xúc càng nhiều, nhất là khi Khinh Nhu lão ẩu tuyên bố có thể có biện pháp thay đổi linh căn thì Tống Phong mới đem tình huống của bản thân mình cẩn thận suy nghĩ lại.
“Xem ra nếu có dịp có thể tìm cơ hội thử lại một chút.” Tống Phong thở dài, đem chuyện này gác sang một bên.

Tống Phong đứng dậy, đi tới bên cạnh một gốc cây khô, tiện tay bẻ một nhánh cây khô chém về phía trước.
Không gian im ắng, không có tiếng xé không, càng không có đao quang kiếm ảnh lóe lên.
Chỉ nghe tiếng ‘răng rắc’ rồi ‘Ầm’ một tiếng, thân cây khô chia năm xẻ bảy, bị xé tan thành khối nhỏ rầm rầm rơi xuống.
Tống Phong bước tới gần vừa thu dọn những thanh củi này vừa quan sát, nhìn những vết cắt nhẵn mịn tựa như cắt đậu hũ, hắn chau mài trầm tư.
Nguyên bản Diệt Tuyệt Kiếm Khí đạt tới tiểu thành chính là dùng tay thay kiếm, bắn ra linh lực tạo thành kiếm khí, xuất kỳ bất ý giết địch.

Nhưng trải qua mấy năm tu luyện, Tống Phong phát hiện, muốn dùng tay thay kiếm, yêu cầu đối với thân thể, nhất là cánh tay cũng cần đạt một độ bền bỉ cứng cáp nhất định, nếu không kiếm khí chưa kịp bay ra giết địch thì cánh tay của mình đã bị phế trước.
Chính vì vậy mà tạm thời Tống Phong đem tinh túy tầng một của Diệt Tuyệt Kiếm Khí cảm ngộ dung nhập vào ngoại vật thay cho tay của mình.

Tuy nhiên, dù trải qua nhiều lần cải tiến, nhưng uy lực của nó trước sau vẫn không để cho hắn hài lòng.

“Xem ra cần phải tìm công pháp luyện thể.” Tống Phong vừa nhóm một đống lửa nhỏ, vừa thầm nghĩ.
Đúng lúc này, Tống Phong chợt điểm một chỉ, từ trong túi trữ vật một ngọc giản dài khoảng một gang tay, óng ánh như ngọc bay ra.
Tống Phong cảm nhận một chút, khóe miệng liền tươi cười.
Cuối cùng nhiệm vụ này cũng đã hoàn thành đủ thời gian, hắn hiện tại chỉ cần trở lại Nhiệm Vụ Điện bàn giao một phen là có thể đem điểm sư môn tới tay.


Mà nơi này hiển nhiên cũng sẽ trở thành một lần nhiệm vụ mới cho đệ tử khác đến thay thế Tống Phong hắn thủ hộ nơi này.

Mãi cho đến khi Hồng Thạch Sơn quặng mỏ không còn gì để khai thác nữa mới thôi.
Mà nhiệm vụ ở Hồng Thạch Sơn này hiện tại đã dễ thở hơn rất nhiều, có sự kiện lần trước chấn nhiếp, chắc hẳn sẽ không có kẻ đui mù nào tự tiện đến đây quấy rối.

— QUẢNG CÁO —
Tứ Đại Tạp Dịch Phong những ngày gần đây ngày càng náo nhiệt.
Chỉ còn một năm nữa là Tạp Dịch Đại Tái sẽ cử hành.
Nhất là khi bên trên lại công bố lần này phần thưởng hai mươi người đứng đầu cực kỳ hậu hĩnh, nhất là tin tức ba vị trí đầu có thể đến Bảo Khố chọn một Pháp Khí tùy ý càng làm cho người ta xôn xao bàn tán.
Phải biết, trong lịch sử, Tạp Dịch Đại Tái dù phần thưởng có hậu hĩnh nhưng chưa bao giờ để người ta đỏ mắt như lần này.
Một số đệ tử có thông tin nhạy bén, mơ hồ đã biết được chút tin tức bí ẩn gì đó, cho nên thái độ càng trở nên nghiêm túc.

Rất có ý tứ dốc hết vốn liếng cho lần thi đấu này!
Tống Phong mấy ngày trước đã trở về Đạo Huyền Môn.
Lúc này, hắn ngồi trên giường, trong tay cầm theo một quyển sách mỏng mua về từ tay Uông Phi.

Bên trong là tất cả tin tức có được về lần Tạp Dịch Đại Tái lần này.
Quả đúng như lời Lữ Nhân trước đó tiết lộ, lần Đại Tái này còn liên quan đến việc đi vào cổ động phủ.

Nhưng có điều khác là sự việc cũng không dễ dàng như bọn hắn lúc đó suy đoán.

Theo như tin tức mà Uông Phi ghi chép, thì lần này Đạo Huyền Môn có ba mươi đệ tử tu vi giới hạn ở Luyện Tinh Cảnh được đi vào cổ động phủ.

Trong đó Tạp dịch đệ tử chỉ có mười vị trí mà thôi.

Còn hai mươi vị trí khác sẽ do đệ tử ngoại môn và một số đệ tử của các trưởng lão phân chia.
Hết cách, ai bảo người ta có hậu trường đủ cứng.
Tống Phong nở nụ cười khổ, cuộc sống có đôi khi là như vậy, thứ mà người này phải tranh giành chảy máu đầu thì đối với người khác chỉ là thứ nhẹ nhàng có được mà thậm chí không cần đổ một chút mồ hôi.
Từ hai mươi vị trí giảm xuống mười vị trí.
Tống Phong bỗng cảm thấy mơ hồ có cảm giác vô vọng.
— QUẢNG CÁO —
Ước lượng một chút, hiện tại mỗi một ngọn Tạp Dịch Phong đều có khoảng chừng một vạn đệ tử tạp dịch.

Trong số đó đa phần là Luyện Tinh Cảnh Sơ kỳ và Trung kỳ.


Cũng có rất nhiều đệ tử Luyện Tinh Cảnh hậu kỳ đã tham gia nhiều lần nhưng chưa thể tiến vào ngoại môn, những người này chính là lực lượng đáng gờm nhất.
Tống Phong nghĩ nghĩ, đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn đi lòng vòng một hồi, liền đến khu vực ngoại môn đệ tử.
Đang định đi vào, Tống Phong liền nhìn thấy ba người cười nói từ bên trong đang đi ra.

Một người trong đó là Điền Thiết Lâm.
Hai người còn lại đều mặc trang phục đệ tử ngoại môn, một người là thiếu nữ có dáng vẻ nhu mì ít nói, người còn lại là thanh niên mặt sẹo, bộ dáng có chút hung dữ.
“Ồ, Tống sư đệ, ngươi đã trở về rồi sao? Tu vi của ngươi…” Điền Thiết Lâm đang cười nói với hai người kia, ánh mắt liếc qua thấy Tống Phong liền vui vẻ đi tới.
Vẻ mặt y kinh nghi, vì khí tức trên người Tống Phong hoàn toàn thu liễm, nhìn không ra cảnh giới là gì.
“Ha ha, chút tu vi không có gì đáng nói.

Chúc mừng Điền sư huynh tu vi lại tinh tiến một bước.”
Tống Phong liếc qua, liền thấy Điền Thiết Lâm đã tiến giai Luyện Tinh Cảnh trung kỳ, mở miệng chúc mừng.
Kỳ thật, Điền Thiết Lâm tư chất cũng chỉ tính là hạng trung bình, may nhờ có Toàn Phong Chân Nhân ưa thích, chiếu cố một chút nên tu vi mới nhanh chóng tiến giai như vậy.

Lúc này nghe Tống Phong chúc mừng thì mặt hắn cũng có chút vui vẻ, miệng lại là khiêm tốn nói:
“Chút việc nhỏ mà thôi.

Giới thiệu với Tống sư đệ một chút, đây là Miêu sư tỷ, Nhạc sư huynh.”
“Tham kiến Nhạc sư huynh, Miêu sư tỷ.” Tống Phong chắp tay.

Thoáng cảm nhận một chút, hai người này vậy là đều đã là Luyện Tinh Cảnh Hậu kỳ cảnh giới.

Tống Phong thái độ càng thêm cẩn thận một chút.

— QUẢNG CÁO —
“Ha hả, thường nghe Điền sư đệ nhắc tới Tống sư đệ, xem ra quả thật là rồng trong loài người.”
Nhạc sư huynh gật đầu, dáng vẻ không có chút nào giá đỡ, tùy ý khen.
Còn Miêu sư tỷ thì nhẹ cười với Tống Phong một chút xem như hoàn lễ.
“Tống sư đệ, chúng ta đang định đi đến Huyền Hoa Tiểu Hội mò chút đồ tốt, nếu ngươi cũng đã đến thì cùng đi đi.” Điền Thiết Lâm cười nói.
“Huyền Hoa Tiểu Hội?” Tống Phong nghi hoặc.
“Há, chẳng lẽ Tống sư đệ không biết nơi này?” Nhạc sư huynh ngạc nhiên.
Điền Thiết Lâm cười khổ lắc đầu:
“Nhạc sư huynh đừng bất ngờ, Tống sư đệ vừa nhập môn không lâu cùng lúc với tiểu đệ đây.

Mà lại hắn tính tình đơn bạc, ba năm đầu nhập môn đều bế quan không ra, sau đó một mực ra ngoài làm nhiệm vụ mới vừa về môn phái gần đây, đối với Huyền Hoa Tiểu Hội không biết cũng không có gì lạ.”
“Há, thì ra là vậy.

Tống sư đệ đối với tu luyện khắc khổ như vậy thật làm cho chúng ta cảm thấy hổ thẹn a, ha ha …”
Nhạc sư huynh à một tiếng, cười nói.
“Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói.” Điền Thiết Lâm nhìn bộ dáng như nhà quê mới lên, không nhịn được cười lớn, kéo hắn cùng với ba người đi ra ngoài.
Nhạc sư huynh tế ra một thanh đại kỳ, đón gió liền phình to ra.

Bốn người bước lên, dưới sự điều khiển của Nhạc sư huynh hóa thành một tia sáng bay thẳng về phía xa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi