TỐNG TIÊN HÀNH



Đạo Huyền Môn cùng Huyết Sát Tông qua trận tỉ thí này thù hận càng sâu.
Nhất là trải qua vòng thi đấu đầu tiên, mỗi bên đều có mấy người chiến tử tại đương trường.

Khiến cho bầu không khí lúc này hết sức giương cung bạt kiếm.
Tống Phong dựa vào phù lục đem kẻ địch chém giết, thật ra cũng không có tiêu hao quá nhiều linh lực, cho nên vẫn theo dõi chiến cuộc.
Sau khi trận đấu cuối cùng kết thúc, nhân số tiến vào vòng trong cũng hình thành phân hóa.
Huyết Sát Tông chọn số từ “1” đến “45”.

Đạo Huyền Môn chọn số từ “46” đến 80”.
Điều này có nghĩa là nhân số hai bên lúc này đã là Huyết Sát Tông còn bốn mươi lăm người, mà Đạo Huyền Môn chỉ có ba mươi lăm người tiến vào vòng trong.
Trong đó có mười người của Huyết Sát Tông từ số “36” đến “45” sẽ không cần thiết chiến đấu, chỉ cần bảo trì thực lực, nhẹ nhàng chọn người tiến vào vòng trong.

Mà Đạo Huyền Môn ít người hơn, sẽ phải chiến đấu liên tục.

Lợi thế của bên nào nhiều hơn vừa nhìn đã thấy rõ.
Vòng này sẽ do một vị trưởng lão bên phía Huyết Sát Tông chủ trì.
Người này là một thanh niên gầy gò nét mặt xanh xao, hắn lúc này phe phẩy một cây quạt trong tay, khàn khàn lên tiếng:
“Vòng thi đấu thứ hai bắt đầu, số “1” cùng số “80” chuẩn bị.”

Lập tức, có hai người tiến lên.
Một vòng thi đấu mới lại bắt đầu.
Tiếng pháp bảo cùng âm thanh bạo liệt lại vang lên, vô số ánh sáng chớp động đem nơi này rung chuyển liên tục.
Tống Phong lần này bốc được số “79”, có nghĩa là trận thi đấu kế tiếp sẽ đến phiên hắn lên đài.
Trận thi đấu đầu tiên diễn ra rất nhanh.

Phần thắng vậy mà lại thuộc về phía đệ tử Đạo Huyền Môn.
Người này là một nữ đệ tử dáng người thon gầy, nhưng pháp khí sử dụng lại là một thanh trọng kiếm.

Kiếm tu đã hiếm, nữ kiếm tu lại càng hiếm hơn.

— QUẢNG CÁO —
Mà vị nữ đệ tử này là một trong số đó.
Nàng mỗi khi xuất thủ đều sử dụng Kiếm quyết, lấy công bù thủ, chiêu chiêu đều là không phải ngươi tử thì là ta vong, khiến cho đệ tử Huyết Sát Tông liên tục bại lui, cuối cùng hiểm hiểm né được một chiêu kiếm mà vội vàng lên tiếng nhận thua.
Bất quá, sắc mặt của nữ kiếm tu đệ tử Đạo Huyền Môn cũng không được tốt lắm.

Có vẻ trên người nàng cũng có không ít tổn thương, sắc mặt trắng như tờ giấy đi về chỗ cũ.
Trưởng lão Huyết Sát Tông nhìn vị nữ kiếm tu này, ánh mắt mơ hồ lóe lên một tia tham lam, nhưng sau đó liền chậm rãi tuyên bố:

“Trận đầu tiên, Đạo Huyền Môn thắng.

Số “2” và số “79” chuẩn bị.”
Tống Phong nghe vậy, chậm rãi đi lên lôi đài chờ đợi đối thủ, trong tay đã chuẩn bị lượng lớn phù lục cùng đủ loại thủ đoạn sẽ tung ra ngay khi trận đấu bắt đầu.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của đối thủ, Tống Phong có chút không thể tin nổi vào mắt mình.
Một người một chân cùng một tay bị băng bó, trước ngực một đạo vết thương đem ngực hắn cắt chéo từ vai đến hông, máu tươi từ trong vẫn còn hơi rỉ ra, miễn cưỡng mới đi lên lôi đài.
Vừa nhìn thấy Tống Phong, y liền chau mài, sau đó nhớ tới điều gì đó.
Trưởng lão Huyết Sát Tông tuyên bố:
“Bắt đầu.”
Tống Phong bàn tay nắm chặt, nhoáng lên một cái liền đem toàn thân người bao phủ trong ánh sáng phòng hộ của phù lục, đồng thời từ trong túi trữ vật cầm ra một bó lớn phù lục.
Dù sao đây cũng là vòng trong, những kẻ yếu đều đã bị đào thải, Tống Phong cũng không dự định sẽ tiết kiệm mà trước đem năm mươi tấm Hỏa Pháo Phù làm món khai vị trước rồi mới tính tiếp.
Người đối diện vốn đã trọng thương, thấy Tống Phong vậy mà cầm ra một bó phù lục, nhất thời hai mắt tối sầm, ngay cả pháp khí cũng không xuất ra, lập tức mở linh lực phòng hộ bao phủ toàn thân, lui lại liên tục, miệng quát:
“Ta nhận thua!”
Hết cách.
— QUẢNG CÁO —
Tình huống của y lúc này mặc dù vẫn còn sức chiến đấu nhưng lại không quá linh hoạt.
Thảm trạng của hán tử mặt rỗ lúc ấy chính mắt hắn nhìn thấy, nhục thân bị oanh thành cặn bã cũng không thừa.

Mà Tống Phong vốn đang chuẩn bị ném ra phù lục, liền nghe kẻ địch nhanh chóng nhận thua, trong mắt liền hiện lên một tia tiếc nuối.
Người kia vốn đang có chút thấp thỏm vì nhận thua, không biết Tống Phong có thật sự có rất nhiều phù lục sẵn sàng ném ra hay chỉ phô trương thanh thế.

Thì sau khi nhìn thấy ánh mắt tiếc nuối của Tống Phong liền biết lựa chọn của mình vừa rồi quả thật mẹ nó đúng đắn.
Ánh mắt của Tống Phong rõ ràng không phải nhìn y, mà là nhìn chằm chằm túi trữ vật của y.
Loại ánh mắt này cho y biết, người kia rõ ràng muốn giết người đoạt túi trữ vật.
Mà lại, chỉ có kẻ nắm chắc diệt sát y mới có thể dùng loại ánh mắt như nhìn con mồi này đối với y mà thôi.
Nghĩ đến điều này, y liền nhanh chóng nhận thua, nhưng còn chưa yên tâm, liền nhảy xuống lôi đài, đi về phía đám đệ tử Huyết Sát Tông đang lớn tiếng khinh bỉ.
“Các ngươi mắng cái rắm, có giỏi thì tự mình lên a.” Y nóng giận thầm nghĩ.
Mà trưởng lão Huyết Sát Tông hình như cũng không ngờ sự việc diễn ra như vậy, không biết nói gì.
Tống Phong thấy vậy, ánh mắt sáng lên.
Chỉ cần trọng tài chưa tuyên bố trận đấu kết thúc, vậy chứng tỏ hắn vẫn chưa thắng.
Bàn tay cầm phù lục của Tống Phong liền rung động kẽo kẹt, muốn đem nắm phù lục nhất kích tất sát.
Gã đệ tử số “2” của Huyết Sát Tông thấy Tống Phong vậy mà vẫn còn chưa buông bỏ ý đồ, vội vàng kinh hoảng hét lớn:
“Trưởng lão, đệ tử nhận thua, ngài mai tuyên bố a!”
Tiếng hét này mang theo hai phần cầu xin, bốn phần gấp gáp vang lên.
— QUẢNG CÁO —
Bấy giờ, trưởng lão Huyết Sát Tông hình như mới giật mình phản ứng kịp, ho khan một tiếng tuyên bố:
“Trận này Đạo Huyền Môn chiến thắng.

Số “3” và số “78” chuẩn bị.”

Tống Phong nghe câu này, gương mặt thất vọng hiện lên rõ ràng.
Miếng mồi ngon ngay trước mặt lại tuột mất.
Thái độ hiếu chiến của Tống Phong làm cho đám người đệ tử Đạo Huyền Môn vừa hưng phấn vừa khó hiểu.
Chẳng phải lượt thi đấu đầu tiên Tống Phong có chút rụt rè hay sao? Làm sao đến trận này lại đột nhiên hùng hùng hổ hổ như vậy?
Chỉ có Tống Phong lúc này khuôn mặt mang theo thần sắc tiếc nuối mới biết rõ bản thân vì cái gì.
Cũng không ai biết giờ phút này, Tống Phong đã chân chính cảm ngộ được sự khoái lạc cùng ý nghĩa to lớn nhất của chiến đấu: Chiến lợi phẩm.
“Mẹ nó, quá thơm.”
Đây chính là ý nghĩ của Tống Phong sau khi tùy ý xem xét túi trữ vật của hán tử mặt rỗ.

Bên trong chẳng những có lượng lớn Hạ Phẩm Linh Thạch mà còn có đan dược, pháp khí, công pháp cùng với một số đồ vật mà hắn cũng không nhận ra.
Tống Phong sau khi xem xét thì trong ánh mắt dường như tỏa ra quang mang, hắn như người mù lần đầu tiên nhìn thấy ánh sáng.

Một cánh cổng to lớn mở ra vô tận tài bảo hiện ra trước mắt khiến ánh mắt hắn nhìn về đệ tử Huyết Sát Tông chẳng khác gì những bảo tàng di động.
Con đường phát tài chính là đây chứ ở đâu xa!
Chỉ dùng mấy lá phù lục đã đem trọn vẹn gói một nghìn tấm linh phù thu hồi cả vốn lẫn lãi, cho nên Tống Phong đối với trận thi đấu thứ hai không chút keo kiệt giữ gìn, vừa lên đài liền xuất ra bó lớn phù lục muốn đem đối phương một phát ăn ngay.
Một phần cũng bởi vì hắn sợ con mồi sẽ chạy mất, muốn dùng thế sét đánh phủ đầu, không cho đối phương kịp nhận thua.

Chỉ có như vậy Tống Phong mới thuận lý thành chương thu túi trữ vật của đối phương.
Thế nhưng không ngờ địch thủ lại bị thao tác trước đó của Tống Phong dọa sợ, một phần bản thân địch thủ cũng đã có ám thương cho nên trực tiếp nhận thua, lúc này mới làm cho Tống Phong tiếc nuối không thôi quay trở về chỗ của mình..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi